Dương Phàm không phải là người khắt khe, đối mặt Tào Ny Ny, cô nữ sinh kiêu căng thời cao trung. Đổi lại là lúc học cao trung tự nhiên sẽ có lúc tâm lý không cân bằng, thậm chí có điểm oán giận.
Lúc này phát tiết ra chính là những tức giận tích lũy từ lúc trước. Nguyên nhân không đâu khác, lúc đi học Dương Phàm gia đình neo đơn, trừ thành tích tốt một tí còn lại không có gì, vì thế Tào Ny Ny biểu hiện muốn áp đảo Dương Phàm trên phương diện thành tích, giống như muốn hủy đi chút tự tôn duy nhất còn lại của Dương Phàm.
Đừng thấy trên mặt Dương Phàm không có biểu hiện gì, trong lòng đối với Tào Ny Ny vẫn còn khá nhiều oán hận, trước khi tốt nghiệp Tào Ny Ny thổ lộ tâm ý Dương Phàm cũng chả buồn quan tâm, đạo lý chính là ở đây rồi.
Thời gian thay đổi, lúc này trước vẻ mặt hối hận của Tào Ny Ny, Dương Phàm bỗng nhiên cảm thấy bản thân có phải quá cố chấp hay không.
Ha ha, không sao.
Dương Phàm muốn hóa giải mối quan hệ nói không rõ ràng này, đáng tiếc lời vừa lên tới miệng lại cảm thấy nhạt nhẽo. Tào Ny Ny cũng muốn nói gì đó làm dịu bầu không khí, kết quả mồm cũng chỉ mấp máy mà không biết nói gì cho tốt.
Cũng may lúc này, Trầm Ninh mở miệng giảng hòa:
"Hai người làm gì đấy? Làm cái vẻ nam nữ si tình. Những sai lầm lúc trước đã qua rồi, giờ Dương Phàm sắp tới làm ở tòa soạn của thị ủy Uyển Lăng, hai người còn lo không có thời gian mà tán tỉnh nhau à?"
"Mồm chó không mọc được ngà voi!"
Tào Ny Ny và Dương Phàm có thể nói là trăm miệng một lời, tiếp sau đó là cùng nhau cười, tất cả những gì không vui lúc trước giờ đã biến mất.
- https://
"Chết mất thôi, vừa rồi còn mặt nặng mày nhẹ, giờ đã giống như một đôi gian....." bốn chữ ' gian phu dâm phụ ' của Trầm Ninh vừa mới thốt ra được một chữ đã bị Tào Ny Ny trừng hai mắt nói:
"Còn nói bừa nữa, tớ khâu mồm lại bây giờ."
Dương Phàm cũng rất phối hợp gắp một miếng điểm tâm trên bàn nhét vào miệng Trầm Ninh bảo:Câm đi mày.
Trầm Ninh ngậm miếng điểm tâm giơ hai tay đầu hàng, Tào Ny Ny lúc này mới cười với Dương Phàm:
"Khi vừa tới còn lo việc công tác của cậu sau khi tốt nghiệp, còn nhờ bố tớ giúp xem có thể đưa câu vào hệ thống chính pháp không, hiện tại có bố của Trầm Ninh rồi thì tớ cũng không cần phí công phí sức nữa."
Dương Phàm còn chưa trả lời, Trầm Ninh nuốt điểm tâm xuống đáp:
"Ông già tớ có giúp gì đâu, Dương Phàm bây giờ là thạc sĩ kinh tế, hồ sơ chuyển trực tiếp từ đoàn tỉnh ủy xuống. Tớ cũng không dám cướp công người khác."
Tào Ny Ny kinh ngạc há mồm thật to, một lúc sau mới nghi hoặc hỏi:" Không đúng, chúng ta cùng vào đại học, tớ hiện tại mới bắt đầu chuẩn bị kiểm tra, cậu làm sao mà học xong thạc sĩ rồi?
Năm đó cậu vào đại học B ( nguyên văn là B đại – chịu không biết là gì), tớ vào Hoa Đông chính pháp, vốn cậu đã cao hơn tớ một bậc rồi, hiện tại bằng cấp cũng đè tớ nữa, không cần phải khi phụ người ta thế chứ.
"Trầm Ninh nghe xong bèn khinh thường vuốt vuốt mồm, vừa đang định nói:" Lên giường rồi thì cậu còn bị đè nữa!
"Kết quả vừa mở miệng đã bị Dương Phàm ném tới một cái nhìn hung ác, kịp thời ngậm miệng coi như không có gì xảy ra. Dương Phàm lúc này mới bình tĩnh cười giải thích:" Cũng coi như số tớ may mắn, năm thứ ba vì để kiếm tiền đóng học phí nên đã gửi bản thảo của mình cho một tờ tạp chí kinh tế, kết quả được người ta tuyển.
Bài luận văn này vừa vặn được thầy tớ
- viện trưởng viện khoa học, tiến sĩ Chu Minh Đạo nhìn thấy, ông ấy rất yêu thích những quan điểm của tớ, chủ động sai người mời tớ đến bàn về một số đề tài trong luận văn.
Khả năng có thể là vì nói hợp với tâm tư của thầy, thêm nữa thầy biết tình trạng kinh tế khó khăn của tớ nên xuất phát từ mục đích giúp đỡ thầy chủ động đề xuất nhận tớ vào nhóm nghiên cứu đồng thời nhận một ít trợ cập từ viện khoa học xã hội.
Cứ như vậy, trước khi đề tài nghiên cứu của thầy kết thúc, tớ nộp lện một bài luận văn theo yêu cầu, không ngờ thầy nhìn một cái bèn nói tớ có thể xuất sư rồi. Lúc đó tớ còn không tin, kết quả ba ngày sau bằng cũng đã chuẩn bị xong.
Cứ hồ đồ như vậy mà thành thạc sĩ lúc nào không biết, đây không phải là vận may hay sao?
"Dương Phàm giải thích rất rõ ràng, mặc dù Tào Ny Ny nghe cũng cảm thấy khó tin. Trong nước không so được với nước ngoài, thạc sĩ bình thường ít nhiều gì cũng phải có 3 năm kinh nghiêm sau đại học mới được."Thầy của cậu quả thật rất thú vị!
"Tào Ny Ny cũng chỉ có thể giải thích như thế mà thôi, Dương Phàm thầm xấu hổ, cười nói:" Tiến sĩ Chu Minh Đạo ở phương diện tinh tế học trong nước có thể nói là nhân vật hàng đầu, cao nhân làm việc đại khái là nằm ngoài dự tính của người khác, cậu cảm thấy có hứng thú, tớ lại cảm thấy hối hận, tốt nghiệp rồi không thể theo thầy tiếp tục học thêm.
"Tào Ny Ny đồng cảm gật đầu bảo:" Đúng!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!