Chương 14: Rời kinh

Dương Phàm bị tiếng di động chết tiệt đánh thức, mở mắt mà trong lòng có chút buồn bực, theo lý mà nói số người biết số điện thoại này không nhiều, là ai gọi phá đám mộng đẹp của người ta nhỉ?

Nhìn khắp nơi mà không thấy điện thoại đâu, cuối cùng theo tiếng chuông mà tìm thấy trong đống quần áo đã được gấp gọn gàng ở đầu giường.

Dương Phàm vẫn còn đang bực mình, với cả nhớ rõ ràng tối qua đi ngủ không có gấp quần áo lại, mà hình như bản thân cũng không có cái thói quen ngăn nắp gọn gàng.

Vừa lấy di động ra là đã thấy số của Du Nhã Ny, hỏa khí trong lòng Dương Phàm tiêu tan đi một nửa, sau đó liền nghe điện thoại.

"Sói con ơi, đang ở đâu đấy?"

Biệt hiệu này là do chiều hôm qua Du Nhã Ny nghĩ ra, nguyên là vì Dương Phàm hôm qua quả thật như là sói con cắn người ta không chịu nhả, lúc nằm mơ Du Nhã Ny có kêu lên:

"Em là con sói con, chị sắp chết rồi đây, em cứ cắn chết chị đi."

Việc này khiến cho Du Nhã Ny tỉnh giấc, phát hiện Trương Tư Tề không còn ở đây nữa, ra khỏi giường đi tắm thì lại thấy vết răng trước ngực, lại nhớ tới Dương Phàm cắn rất đau, rồi nhớ tới Dương Phàm sắp phải về Giang Nam, thời gian tự nhiên là cần phải nắm bắt, được thỏa mãn bao nhiêu thì cứ thỏa mãn bấy nhiêu đi.

Con sói con ba chữ này, lại từ miệng một người đẹp tuyệt vời nói ra, vào tới tai Dương Phàm lập tức sản sinh phản ứng mãnh liệt.

Vốn khi sáng sớm thức dậy là thằng em cũng dậy theo, lại bị câu nói này trêu ghẹo, Dương Phàm lập tức có cảm giác như muốn nổ tung, nếu không phải là cách cái điện thoại thì chắc đã nhào tới mây mưa một trận rồi.

"Tối qua cùng thằng bạn uống tới khuya mới đi ngủ, giờ vẫn đang ở khách sạn." Dương Phàm cố gắng không nghĩ tới thân hình bốc lửa của Du Nhã Ny, rời khỏi giường vừa nói chuyện vừa đi vào phòng tắm giải quyết nỗi buồn.

Vừa đúng lúc cửa mở ra, hiện ra khuôn mặt không son phấn của A Ngọc nói:

"Anh dậy rồi à, em mua đồ ăn sáng rồi này."

"Ối đừng, đừng vào đây."

Dương Phàm chỉ mặc mối cái quần sịp, lại biết A Ngọc làm nghề gì, cho nên cũng cảm thấy xấu hổ, bởi vì thằng em bên dưới đang đôn lên một đống, thực sự quá bất nhã.

A Ngọc ngạc nhiên một lúc, rồi mới nhìn xuống đũng quần Dương Phàm, sau đó lập tức lặng lẽ đóng cửa lại, lúc quay đầu đi mặt vẫn còn ửng hồng.

"Vốn liếng quả không nhỏ!"

A Ngọc khẽ lẩm bẩm một câu, lúc này A Hồng mặt mày mệt mỏi từ phòng Trầm Ninh bước ra, tùy miệng hỏi:Sao dậy sớm thế? Lại thấy chăn gối ở trên sa lông, A Hồng kinh ngạc nói:

"Mày tối qua ngủ ở ngoài à?"

A Ngọc tỏ vẻ mất mát gật đầu nói:

"Uhm, người ta không thích tao. Còn mày? Anh ta không làm khó mày chứ?"

"Không có, chỉ là làm nhiều thế quá, vừa mới xong thôi, giờ thì đang ngủ rồi." A Hồng nói mà lộ vẻ ủ rũ, hai mắt thâm quầng nhìn là thấy ngay.

A Ngọc chỉ vào phòng Dương Phàm nói:

"Chúng ta phải cảm ơn anh ấy, nếu không phải anh ấy, lần này phiền toái lớn rồi, nhẹ thì bị đánh, nặng thì bị bắt vài ngày, nếu mà để trường biết được, tao với mày coi như đi luôn."

Đầu bên này Du Nhã Ny nghe thấy có tiếng đàn bà, liền lập tức cảnh giác hỏi:

"Sao thế? Trong phòng có đàn bà à?"

Ôi vãi, ma đam này thính thế!

Dương Phàm vội tìm cớ nói:

"Là nhân viên phục vụ vào hỏi em có cần dọn phòng không đấy thôi."

Không phải chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!