Chương 9: (Vô Đề)

Editor: caphaos | Beta: Beihe

Tên tống tiền trông có vẻ rất mệt mỏi. Y giải thích: "Thể lực tôi không tốt, chạy không giỏi lắm. Bình thường tôi toàn chiến thắng nhờ trí tuệ thôi."

Lữ Không Quân nhìn dáng vẻ y dựa vào tường, không nói gì.

Tên tống tiền đưa cho anh chiếc túi xách màu đỏ: "Cậu mang cái này quay lại trạm an ninh ở bãi biển đi."

Lúc đầu, tên tống tiền nói hôm nay đã sắp xếp rất nhiều hoạt động, nhưng rồi lại đột nhiên đổi ý và hủy hết, chỉ chừa lại mỗi hoạt động cuối cùng là xem phim.

Nhưng ngay cả khi xem phim y cũng ngủ thiếp đi.

Vì bộ phim rất ồn, y cau mày, ngủ trông cũng không ngon giấc gì.

Tên tống tiền không xem phim, Lữ Không Quân lại càng không có tâm trạng xem phim. Anh ngắm nhìn khuôn mặt khi ngủ của y, nghĩ không thể tiếp tục để người này thao túng và trêu chọc mình nữa. Anh còn nhiều việc quan trọng phải làm, không thể tiếp tục lãng phí thời gian như thế này, anh cần nhanh chóng giải quyết rắc rối này để đưa cuộc sống trở lại quỹ đạo.

Lần đầu tiên khi đi làm, Lữ Không Quân lại bị xao nhãng khi nghĩ về chuyện này ngay trong lúc lẽ ra phải tập trung vào công việc.

Lữ Không Quân đã cho người điều tra về mối liên hệ giữa anh và Ngu Tiểu Văn trong quá khứ. Người điều tra báo cáo Ngu Tiểu Văn từng học chung trường với anh khoảng nửa năm khi còn học trung học, nhưng sau đó nhanh chóng chuyển đi vì lý do gia đình. Lữ Không Quân cố nhớ lại, nhưng không thể nghĩ ra có sự kiện gì đặc biệt xảy ra hồi đi học.

Xét theo tư liệu của Ngu Tiểu Văn, bố mẹ qua đời từ rất sớm, sống đơn độc. Có lẽ chính vì vậy mà khi tống tiền nhà họ Lữ, y không hề có bất kỳ mối lo ngại nào, hành động táo bạo không chút kiêng dè.

Lữ Không Quân ngồi tựa lưng vào ghế, tay đan vào nhau.

Vấn đề này thực sự rất khó giải quyết.

Dạo gần đây, tâm trạng của Ngu Tiểu Văn rất tốt.

Tuy nhiên, một mục tiêu có liên lạc với nghi phạm trong vụ án sản phẩm sinh hóa xuyên quốc gia lại biến mất ngay trước mắt Từ Kiệt, cậu ta đã thất bại trong việc theo dõi hắn. Trong cuộc họp phân tích vụ án, Ngu Tiểu Văn chịu trách nhiệm liên đới với đệ tử của mình, cùng bị mắng té tát.

Khi quay về văn phòng, Từ Kiệt ủ rũ giải thích: "Sư phụ, là lỗi tại em, em thiếu kinh nghiệm quá, nhưng khả năng phản trinh sát của đối phương rất mạnh, hắn cứ xoay vòng vòng rồi tự nhiên biến mất. Nhưng em nghĩ hắn đã vào viện sinh học. Mà chỗ đó trực thuộc quân đội, cảnh sát không thể tùy tiện vào được. Em chỉ nghĩ chờ ở cổng. Kết quả là…"

Nghe những lời vô nghĩa đó, Ngu Tiểu Văn càng bực bội hơn. Y dùng tay chống trán, cố gắng bình tĩnh lại.

"Cho dù hắn có vào Viện Sinh học thật thì con mẹ cậu cứ canh ở cửa làm quái gì? Bộ cả cái cơ quan to đùng có đúng một cái cổng thôi à?"

"… Em quên mất." Từ Kiệt càng u sầu hơn, "Chẳng ai nói là Viện Sinh học có cửa sau…"

"Cậu không tự tra thử được à? Mở ứng dụng đặt xe là có thể thấy ngay có mấy cái cổng." Ngu Tiểu Văn tuyệt vọng ngửa mặt lên nhìn trần nhà, "Kiệt, có cái bánh làm sẵn treo vào cổ mà cậu chỉ biết ăn một bên. Cậu chết đói rồi còn hiện về trách anh sao không nói cho cậu biết bánh có thể xoay được."

"Sau này cậu sẽ sống sao đây." Ngu Tiểu Văn xoa mạnh hai bên thái dương.

Tổ trưởng xuất hiện ở cửa văn phòng. Hắn nhìn Từ Kiệt đang đứng nghiêm chịu trận, rồi lại nhìn Ngu Tiểu Văn.

"Tiểu Văn, theo tôi đến Viện Sinh học một chuyến."

Nơi đối tượng theo dõi biến mất mà Từ Kiệt chỉ quả thật khá gần Viện Sinh học. Nhưng khi kiểm tra camera giám sát trên đường lại không phát hiện dấu vết gì.

Ngu Tiểu Văn: "… Thật sự cần em đi ạ."

"Trong văn phòng này còn ai rảnh rỗi ngoài cậu nữa đâu." Nói xong, hắn liếc nhìn Từ Kiệt vừa gây chuyện.

Ngu Tiểu Văn: "…"

"Chỉnh trang chút đi, mặc cảnh phục vào." Tổ trưởng nói rồi rời đi.

Ngu Tiểu Văn mặc cảnh phục và trang bị súng đầy đủ. Trước khi đi, y suy nghĩ một lúc, mở ngăn kéo lấy ra một miếng dán ức chế màu đỏ sẫm rồi dán vào gáy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!