*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vài ngày sau, đến cuối tuần.
Lữ Không Quân thức dậy rồi đi tắm, sau đó cầm một tách cà phê vào phòng làm việc, mở máy tính và bắt đầu xử lý công việc.
Từ khi anh bảo Ngu Tiểu Văn hãy suy nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời, thì anh không còn chủ động hỏi thăm hay liên lạc thêm lần nào nữa. Mà đối phương cũng chẳng chủ động liên lạc với anh, cho đến nay đã qua được mấy ngày. Anh mở điện thoại, xem tin nhắn. Tin nhắn vẫn dừng ở chỗ mình gửi đi: "Chờ em trả lời."
Anh bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu. Cảm giác khi đối phương đột ngột biến mất lại ùa về, giống như tái phát PTSD.
*Hội chứng PTSD (rối loạn căng thẳng sau sang chấn)
Nhưng anh biết lúc này không nên như vậy. Có lẽ đối phương chỉ cần thêm thời gian để suy nghĩ thật kỹ.
Anh lại tự hỏi có phải đã nói ra quá sớm không. Có lẽ chỉ có mình anh muốn tiến xa hơn, còn đối phương thì không hề có ý định như vậy. Ngu Tiểu Văn xưa nay vẫn luôn như thế.
Anh cầm tách cà phê lên nhưng không uống, chỉ cắn vào vành cốc mà bắt đầu hối hận.
Anh không nên nóng vội nhắc đến chuyện đó.
Đơn xin tạm nghỉ việc cũng còn treo, anh không biết có nên hối tiếp hay không.
Đã lâu lắm rồi anh chưa từng phiền muộn như vậy.
Đến hơn mười giờ, tâm trạng Lữ Không Quân đã tệ đến cực điểm.
Đến trưa, anh hạ quyết tâm phải đích thân đến nhà Ngu Tiểu Văn một chuyến. Không hẳn là để cưỡng cầu một câu trả lời nào.
Có lẽ anh chỉ muốn đến xem thử, sau ngần ấy ngày suy nghĩ, bây giờ Ngu Tiểu Văn có phản ứng thế nào về chuyện này. Nếu cảm thấy thời điểm chưa thích hợp, thì quả thực cũng chẳng cần phải vội vàng thúc ép điều gì. Nghĩ vậy anh nhanh chóng hành động, thay quần áo, cầm chìa khóa xe rồi bước ra khỏi nhà.
Mưa thu lại rơi lất phất. Lữ Không Quân đến hẻm Liên Vụ, xuống xe, bung ô rồi nhanh bước đi về phía khu cư xá nơi Ngu Tiểu Văn ở. Nếu không có nhiệm vụ khẩn cấp, hôm nay Ngu Tiểu Văn hẳn là đang nghỉ. Nhưng với thân phận cảnh sát hình sự, chẳng ai dám chắc sẽ không có vụ án nào bất ngờ xảy ra, cũng chẳng thể khẳng định y có đang ở nhà hay không.
Lữ Không Quân lại thấy việc mình đường đột đến đây thật không lý trí. Anh bước vào hành lang, gấp ô lại, rồi sải bước đi lên cầu thang.
Khi đến trước cửa nhà Ngu Tiểu Văn, anh giơ tay chuẩn bị gõ cửa. Nhưng vừa lúc ngón tay chạm nhẹ vào cánh cửa, thì cánh cửa đã tự mình khẽ mở ra.
Không khóa.
Lữ Không Quân sững lại một thoáng, rồi lập tức đẩy mạnh cửa bước vào.
Trong phòng không bật đèn, dưới trời mưa hôm nay càng thêm ảm đạm. Trong bóng tối ấy, dường như có gì đó khác lạ. Căn phòng chật hẹp lại trông có chút trống trải. Khi nhìn kỹ hơn sẽ nhận ra: bàn ghế vẫn còn, nhưng đồ đạc thì biến mất cả. Bao gồm cả chiếc cốc hoa hồng mai, khung ảnh, và… Lữ Không Quân lại tiến thêm một bước, tiếp tục quan sát.
Thiên nga pha lê cũng biến mất.
Anh đi đến cửa phòng ngủ, ánh sáng chỗ này khá hơn một chút. Nhưng tình trạng cũng giống hệt vậy, giống như một căn phòng bỏ trống chờ cho thuê, ngoài đồ dùng trong nhà ra thì chẳng còn gì.
Anh đứng đó. Nhìn.
Anh bất động, không biết thời gian trôi qua thế nào. Cũng chẳng nghe thấy tiếng mưa rơi từ ban công trống trải vọng vào.
Bàn tay anh bắt đầu run lên.
… Nhà mình ở Khu Cam, có một tầng hầm.
Anh có một tầng hầm.
Anh có một…
"Cục cưng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!