Chương 82: (Vô Đề)

Dạo biển xong, Lữ Không Quân đi theo Ngu Tiểu Văn trở về nhà ở hẻm Liên Vụ.

Vào nhà, Lữ Không Quân nắm tay Ngu Tiểu Văn kéo vào phòng tắm, cùng nhau rửa sạch bốn bàn tay, lau khô xong thì ngồi xuống ghế sofa, xem tin nhắn trong điện thoại.

Ngu Tiểu Văn ngồi bên cạnh nhìn anh, ngắm gương mặt nghiêng sáng lên dưới ánh sáng mờ của màn hình điện thoại. Nhìn một lúc, y chồm lại gần, đặt bàn tay vẫn còn hơi ẩm mát lên đoạn chân trần lộ ra dưới quần short của anh, đầu ngón tay khẽ gõ gõ như đang chơi đàn piano.

Lữ Không Quân ngẩng mắt nhìn y.

Ngu Tiểu Văn chớp mắt mấy cái.

Lữ Không Quân đưa tay bắt lấy bàn tay đang đặt trên chân mình, nhưng y bỗng rụt lại, khiến anh chụp vào khoảng không.

Lữ Không Quân vươn tay ôm y, y lại lập tức nhe răng cười nhí nhảnh, bật dậy khỏi sofa. Anh đưa tay với lấy chân y, y liền lanh lợi lùi lại một bước.

Lữ Không Quân nheo mắt nhìn y, Ngu Tiểu Văn đưa hai tay làm thành dáng một con cá đang bơi ngược lên, giọng điệu trêu chọc: "Cá con, cá con có trơn không đây?"

"…" Lữ Không Quân thở hắt ra, nghiêng đầu, đưa tay gãi gãi tai ngứa ngáy vì câu nói sến súa kia. Sau đó anh đứng dậy, ôm lấy Ngu Tiểu Văn.

Ngu Tiểu Văn rất lanh lợi, cúi người luồn qua một bên rồi vòng ra sau lưng Lữ Không Quân, sau đó chạy vội về phía phòng ngủ. Thật ra y cũng chẳng cần chạy bao xa, vì vốn dĩ khoảng cách không lớn. Y nhanh chóng bị đối phương bắt được từ phía sau, rồi bị nhấc bổng ngang eo, ép thẳng xuống giường trong phòng ngủ.

Lữ Không Quân hôn lên tai và sau gáy y, một tay nắm chặt lấy bàn tay y, tay kia thì đưa xuống tháo dây buộc chiếc quần đi biển của mình.

Chiếc quần đi biển phong cách tươi mát hoa mắt kia được Ngu Tiểu Văn mua cho anh từ hai năm trước.

Rất nhanh, hơi thở của hai người đã đan xen, nặng nề dồn dập.

Không ngờ ngay lúc này, Ngu Tiểu Văn lại buột miệng gọi ra một cái tên cực kỳ phá hỏng bầu không khí: "Cô Trần…"

Người phía trên khựng lại, giọng điệu cũng bất chợt lạnh đi vài phần: "Em gọi ai vậy?"

"… Ý em là, hôm qua ấy." Ngu Tiểu Văn chống người dậy một chút, ra vẻ hờ hững mà hỏi: "Hôm qua em thấy cô ấy gọi điện cho anh, hai người nói chuyện lâu lắm. Có chuyện rắc rối gì sao?… Công việc à?" 

Lữ Không Quân quan sát nét mặt y.

Trên gương mặt hơi ửng đỏ của Ngu Tiểu Văn lộ ra chút ngượng ngùng. Lữ Không Quân trả lời: "Cô ấy hỏi anh vài việc liên quan đến luật sư Hạ."

"… À." Vẻ ngượng ngùng trên mặt Ngu Tiểu Văn dường như càng rõ hơn. Nhưng y l**m nhẹ môi, khiến sự thẹn thùng kia lập tức biến thành một mùi vị khác. Rồi y nheo mắt, định cúi xuống hôn tiếp.

Lữ Không Quân lại bật cười, nói: "Em tiến bộ rồi."

"Hử?" Ngu Tiểu Văn khó hiểu nhìn anh.

"Đợt trước ở cổng cơ quan em, em thấy cô Trần nói chuyện với anh, rõ ràng rất để ý mà còn giả vờ như không nhìn thấy." Anh nói, "Bây giờ thì đã biết chủ động mở miệng hỏi rồi."

Ngu Tiểu Văn gãi gãi má: "… Sao lời anh nói mẹ nó nghe còn mỉa mai hơn lẩu uyên ương Trùng Khánh thế."

"Là lời khen." Lữ Không Quân nói.

Vừa nói, Lữ Không Quân vừa đưa tay vào trong áo y, bắt chước động tác khi nãy của đối phương, gõ gõ như chơi đàn piano. Ngu Tiểu Văn lập tức không kìm được mà ưỡn người lên, anh bèn ôm chặt y vào lòng, đặt ngồi trên đùi mình, hôn xuống chỗ mẫn cảm ngay dưới xương quai xanh.

Giọng Ngu Tiểu Văn trở nên phiêu đãng: "Vậy là anh thích?"

Lữ Không Quân ấn giữ lấy y xem như câu khẳng định.

Ngu Tiểu Văn bật cười, nét mặt thoáng lộ ra niềm vui âm thầm nhẹ nhõm.

Lữ Không Quân ngẩng đầu nhìn y.

"Vậy là vì trong lòng vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, nên hôm nay em mới đột ngột nói từ chối công việc ở Giang Thành, lập tức quay về sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!