Chương 8: (Vô Đề)

Editor: caphaos | Beta: Beihe

Gió biển thật sự đã xua đi phần nào cảm giác oi bức của Lữ Không Quân. Giá mà hành động của tên tống tiền chỉ dừng lại ở đấy thì Lữ Không Quân thậm chí còn thấy phong cảnh lúc này khá đẹp. Đúng là không phải vô cớ mà người ta bảo nơi đây là danh lam thắng cảnh, nó nổi cũng có cái lý của nó.

Nhưng tên kia vẫn nhìn chằm chằm vào mắt anh, ngón tay xoa xoa cúc áo thứ hai, rồi chiếc cúc đó cũng bung ra.

Lữ Không Quân cúi xuống nhìn.

"."

Ngón tay của y tiếp tục lần theo mép áo, mò đến chiếc cúc liền kề.

Khi tên tống tiền bắt đầu mân mê chiếc cúc này, Lữ Không Quân nắm lấy tay y hỏi: "Cậu đang làm gì đấy?"

"Cậu không thấy nóng sao?" Tên tống tiền lại hỏi lần nữa, rồi hất cằm về phía bãi biển, chỉ mấy ông du khách ở xa xa. Họ hầu như chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi đi tới đi lui trên bãi cát.

Lữ Không Quân nhìn những người khách du lịch đó một lúc: "Cậu muốn tôi mặc giống họ?"

"Ừ." Tên tống tiền mỉm cười.

"Cậu cứ đăng video lên mạng đi." Lữ Không Quân nói.

Tên tống tiền vẫn giữ nguyên nụ cười ấy nhìn anh. Nhìn một lúc, y rút điện thoại từ túi quần ra, bấm vài cái, rồi đưa cho anh. Trên màn hình điện thoại hiện lên một giao diện đếm ngược.

"Cậu có thể tự làm. Nhập đại kí tự nào đó thì nó sẽ tự động kích hoạt việc đăng tải. Thôi nào, cứ thoải mái mà bấm đi."

"…"

Lữ Không Quân nghĩ, đối phương tỏ ra bình tĩnh như thế này là do cuộc gọi nóng vội của mình hôm qua.

Thật ra, trong tay anh cũng có một đoạn video, tuy không phải bản đầy đủ nhưng cũng đủ để phá vỡ thế cờ tống tiền này. Kết quả là, chính anh yêu cầu đối phương đăng video lên rồi lại hối hận, khiến người kia càng chắc chắn về điểm yếu của mình và dễ dàng nắm thóp anh.

Nhìn gương mặt tên tống tiền không sợ hãi mà còn đầy vẻ tự mãn, anh lại cảm thấy không yên lòng.

Lữ Không Quân cầm lấy điện thoại của y, ném ra xa.

"Ôi vãi!" Tên tống tiền chửi đổng, "Con mẹ cậu…"

Y đứng dậy, chạy đi nhặt điện thoại.

Khi tên tống tiền vừa chửi vừa quay trở lại, Lữ Không Quân đã đứng dậy, anh cáu kỉnh cởi hết cúc áo ra một cách nhanh chóng. Sau đó, anh nắm ống tay áo lột chiếc sơ mi ra, tên tống tiền nhìn anh, cổ họng khẽ chuyển động, nuốt xuống những lời mắng còn dang dở.

Lữ Không Quân cởi áo xong, kéo mạnh thắt lưng, gỡ khóa thắt lưng ra, rồi tụt xuống.

Tên tống tiền vội lao tới kéo quần anh lên, hiếm khi vẻ mặt y trở nên lúng túng: "Cậu, cậu làm cái gì đấy, giở trò lưu manh gì vậy?"

Anh cúi xuống nhìn kẻ đang túm lấy thắt lưng của mình: "Sao vậy? Không phải cậu muốn tôi c** đ* sao?"

Tên tống tiền: "Người ta mặc quần đùi đi biển. Còn cậu trong này thì…"

"Cũng có người mặc quần bơi mà."

"Nhưng mà đồ bơi của người ta không phải là loại màu trắng, xuống nước là xuyên thấu được chưa." Y liếc vào bên trong, "Huống chi "thứ đó" của cậu quá nổi bật."

"Tôi còn tưởng cậu muốn tôi nổi bật." Lữ Không Quân nói.

"… Mặc dù tôi không phải người tốt lành gì, nhưng suy đoán lần này của cậu chẳng có chút logic nào hết." Tên tống tiền nói, "Trước đây tôi đã thấy bao giờ đâu, làm sao mà biết được của cậu lại bắt mắt thế này. Tôi còn nghĩ cậu "không được", biết đâu lại là một… quả ớt nhỏ."

Lữ Không Quân: "Không phải là tôi không được. Dựa theo logic của cậu, cậu chưa thử, sao lại biết tôi không được?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!