Editor: caphaos | Beta: Beihe
…
Một lúc sau, tin nhắn của tên tống tiền đến.
Đệt: "Cậu quan tâm đến việc này à?"
Đệt: "^^"
Lữ Không Quân cảm thấy tên A đó cũng chẳng phải người tốt lành gì, chỉ là một kẻ trẻ tuổi thiếu thốn đời sống t*nh d*c, muốn thừa cơ lợi dụng hoàn cảnh. Với một A như vậy, nếu gặp được miếng mồi từ trên trời rơi xuống thế này thì chắc chắn sẽ hú hí ít nhất tới nửa đêm.
Nhưng tên tống tiền vừa dùng thuốc nói thật. Trong một thời gian ngắn, tác dụng giảm đau, an thần sẽ làm cho một số giác quan của y trở nên chậm chạp, độ nhạy với đau đớn và tổn thương cũng giảm đi. Dù cho tên A kia đi vào quá thô bạo, y có thể sẽ không từ chối.
Lữ Không Quân cảm thấy mình có nghĩa vụ nhắc nhở. Anh ngồi dậy khỏi giường, hai tay nhắn tin trả lời: "Kỳ đ*ng d*c của cậu đã được kiểm soát rồi, không cần phải làm bậy với người không liên quan."
Đệt đáp lại rất nhanh: "Ha Ha. Đồ xấu xa. Cậu đang ám chỉ tôi đấy à?"
Lữ Không Quân: "Không hiểu cậu đang nói gì."
Một lúc sau, tên tống tiền lại nhắn tin, nội dung vẫn vô nghĩa.
Đệt: "Nếu muốn tiếp tục tống tiền tôi, ít nhất cậu phải cẩn thận để không lộ mối quan hệ của chúng ta."
"…"
Lữ Không Quân nghĩ một lúc, đây là câu anh từng nói khi yêu cầu y quay về nhà cùng mình ở đình.
Sau đó, Lữ Không Quân siết chặt điện thoại trong tay. Anh nhắn lại: "Cậu rảnh quá rồi đấy."
Giờ mà tên tống tiền còn thời gian nhắn linh tinh với anh thế này, chắc chắn là chưa bị tên A kia lừa lên giường.
Lữ Không Quân không muốn dính dáng đến người này nữa: "Ngủ ngon, cục cưng."
Anh nằm xuống lại. Mùi hương khiến người ta phiền lòng của tên kia vẫn quanh quẩn ở mũi, căn nhà của anh dường như đã bị ngấm đầy mùi đ*ng d*c của y.
Một lát sau, anh bò dậy khỏi giường, bước tới cửa sổ, mở toang ra. Âm thanh ồn ào sau cơn mưa giờ đã trở nên tĩnh lặng. Từng làn gió nhẹ len lỏi qua má và cánh tay anh, tràn vào phòng.
Điện thoại lại rung. Anh cầm điện thoại lên xem.
Đệt: Ngày kia tôi nghỉ, cậu cứ sẵn sàng chờ lệnh.
Lữ Không Quân: Sáng ngày kia tôi có cuộc họp.
Đệt: Bác sĩ Lữ, từ nay về sau tôi là cuộc họp lớn nhất của cậu.
Đệt: Bởi vì tôi có thể khiến cả nước mở họp bàn trực tuyến về nhà họ Lữ của cậu mỗi ngày. [đầu chó]
Làn gió mát thổi qua, thổi phất tấm rèm bên cạnh Lữ Không Quân, cọ vào cánh tay anh. Không khí lạnh vốn khiến anh thư giãn giờ đột nhiên trở nên đáng ghét khiến anh bực bội. Anh lập tức mở cửa sổ rộng ra thêm.
Ngày hôm sau, anh đến phòng thí nghiệm rất sớm để sắp xếp công việc. Vì muốn dành trống lịch ngày kia, anh phải chờ đợi lệnh của tên tống tiền.
Trên tay anh là một tập tài liệu của dự án sinh hóa cần được quân đội phê duyệt. Anh gọi về nhà, Lữ Thanh Xuyên bảo anh ngày mai mang tới. Anh im lặng một lúc, rồi nói ngày mai bận việc. Vì thế, Lữ Thanh Xuyên bảo anh tối nay mang tới để ông ký.
Khi sắc trời đã tối, anh rời phòng thí nghiệm, cầm theo tài liệu, lái xe về nhà bố mình là Lữ Thanh Xuyên. Nơi ở của ông là một biệt thự có rất nhiều lính cảnh vệ canh gác nghiêm ngặt. Sau khi xe được kiểm tra, anh lái vào sân, đỗ xe ở phía sau biệt thự yên tĩnh. Sau đó, đi vào nhà qua cửa chính.
Băng qua hành lang yên tĩnh đầy các tác phẩm nghệ thuật, anh bước vào phòng khách. Anh thấy mẹ mình đang ngồi trò chuyện khẽ với anh hai Lữ Kỳ Phong trên hai chiếc ghế sofa đối diện nhau. Lữ Kỳ Phong giơ tay, nhẹ nhàng vén mái tóc mai của mẹ.
Lữ Không Quân khựng lại, không bước tiếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!