Chương 6: (Vô Đề)

Editor: caphaos | Beta: Beihe

Tên tống tiền cúi đầu. Chân mày y nhíu lại, trông vừa mơ hồ vừa thất thần.

Lữ Không Quân nghĩ: "Tại sao cậu lại tìm đến tôi?". Nhưng nếu vấn đề này liên quan đến nguyên nhân, hậu quả phức tạp, thì với trạng thái hiện tại của tên tống tiền e rằng sẽ hơi khó lý giải.

Vì vậy, anh đổi sang cách hỏi khác.

Anh tiến lại gần đối phương, nhấn mạnh từng chữ một lần nữa: "Ngu Tiểu Văn, mục đích cậu tìm tôi là gì?"

Tên tống tiền: "…"

Tên tống tiền vẫn đang trong trạng thái đ*ng d*c. Nhưng nhờ tác dụng an thần của thuốc nói thật, hơi thở của y đã không còn hỗn loạn và hành vi cũng không còn kích động như trước. d*c v*ng của y được thể hiện theo cách khác, bằng những hơi thở sâu và dài hơn, cổ cũng ửng đỏ.

Lữ Không Quân nhìn trạng thái của tên tống tiền, tiếp tục đơn giản hóa câu hỏi: "Cậu muốn gì?"

Một giọt nước mắt lại rơi xuống quần.

Y thở hắt ra, kìm nén trả lời: "Tôi muốn cậu."

Lữ Không Quân chờ đợi.

Chờ đợi y nói tiếp.

Đối phương mãi vẫn không nói gì, anh bèn dẫn lời cho đối phương: "Cậu muốn tôi làm gì? Cứ nói ra đi."

Tên tống tiền hốt hoảng ngẩng đầu nhìn anh: "Tôi muốn cậu."

Lữ Không Quân lại đợi thêm một lúc, nhưng tên tống tiền vẫn lấp lửng ở nửa câu trước mà không nói ra yêu cầu chính phía sau.

Ở tình huống thông thường, những đối tượng bị tiêm thuốc nói thật sẽ thuận theo mà trả lời các câu hỏi của người thẩm vấn. Tuy nhiên, cũng có những người có khả năng kiểm soát ý thức vô cùng mạnh mẽ, họ tự tạo dựng rào cản tâm lý chặt chẽ và thường không dễ trả lời những vấn đề mà họ muốn né tránh trong tiềm thức.

Những người có khả năng này cơ bản đều từng trải qua các khóa huấn luyện quân đội hay bồi dưỡng đặc vụ chuyên nghiệp.

Mặc dù Ngu Tiểu Văn không hẳn là người thuộc lính đặc chủng, nhưng bản thân y cũng là một cảnh sát, hẳn là từng được đào tạo về mảng này.

Lữ Không Quân đổi sang câu hỏi khác.

"Phải chăng trước đây chúng ta có khúc mắc gì đó? Tôi có làm gì sai với cậu…" Anh quan sát biểu cảm của đối phương, "Chuyện gì không?"

Tên tống tiền: "Không… cậu không làm sai chuyện gì hết."

"…"

Lữ Không Quân: "Vậy tại sao cậu lại làm như thế với tôi?"

"Bởi vì tôi có bệnh…" Tên tống tiền trả lời.

"… … … …"

… Người này không hề đơn giản. Dưới góc độ chuyên môn, Lữ Không Quân kết luận.

Khả năng kiểm soát ý thức của tên tống tiền rất mạnh. Y vẫn muốn tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột này, không chịu ngả con bài cuối cùng.

Lữ Không Quân nhìn chăm chú vào tên tống tiền có mục đích khó đoán, cố gắng phát hiện sơ hở của y. Rồi anh nhận ra đối phương đang run rẩy.

Tên tống tiền bị ướt mưa, nên giờ đang run.

Cảm giác khó chịu về thể xác cũng ảnh hưởng đến tác dụng của thuốc, suy cho cùng, con người chỉ thả lỏng cảnh giác khi cơ thể họ thoải mái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!