Chương 50: (Bản chỉnh sửa)

Hai năm trước.

Hôm đó, sau khi Lữ Kỳ Phong bắt được Cao Vũ Đinh, người lén bỏ trốn sang Giang Thành, đã gấp rút quay về Mạn Kinh, sau đó đi thẳng từ sân bay đến Vườn Hạo Nhiên. Trời đã tối mịt, Lữ Không Quân hãy còn nắm chặt khẩu súng trong tay, đứng bất động trước một ngôi mộ vô danh, trông còn giống bia mộ hơn cả nấm mồ trước mặt. Giám đốc Vườn không dám tiến lại gần kiểm tra, sợ tên điên này chưa làm xong nghi thức nổ súng, vẫn còn đạn, trở tay cho mình một phát thì toi.

Lữ Kỳ Phong đến nơi, tháo ngay khẩu súng hết đạn trong tay anh ra, rồi kéo người về phòng khám bác sĩ Cao.

Lữ Kỳ Phong ngồi trên ghế sofa cạnh phòng bệnh, nhận lấy tập hồ sơ và băng ghi âm từ vệ binh cấp dưới đưa đến.

Anh ta chỉ lướt sơ qua: "Lữ Không Quân ngu xuẩn này đến Vườn Hạo Nhiên chỉ vì chuyện này à?"

"Đúng vậy, thưa chỉ huy."

Anh ta phất tay, binh sĩ kia chào theo điều lệnh rồi rời khỏi phòng bệnh.

Lữ Kỳ Phong mở tập ghi chép buổi thẩm vấn hiện trường.

Do vụ "Buôn lậu sản phẩm sinh hóa xuyên quốc gia" liên quan đến quân đội nước S cùng các mối câu kết trong ngoài, để xác định bên chịu trách nhiệm, cảnh sát, quân đội và Cục An ninh quốc gia đã lập tổ điều tra nội bộ, chủ yếu nhằm điều tra thân phận viên cảnh sát mất tích và sự kiện vali thuốc. Lữ Kỳ Phong không có mặt ở Mạn Kinh nên không tham dự, còn Lữ Không Quân thì chủ động xin được tham gia buổi thẩm vấn với tư cách người dự thính.

Lữ Kỳ Phong chăm chú xem bản ghi chép ấy.

Nhóm người bị thẩm vấn lần này gồm hai cấp dưới duy nhất còn sống sót của Đinh Khải nhờ đi "vứt xác" Ngu Tiểu Văn, cùng với Từ Kiệt – cộng sự của Ngu Tiểu Văn. Họ mô tả hiện trường cái chết của Ngu Tiểu Văn rất chi tiết, sinh động đến mức làm người ta mủi lòng. Tuy nhiên, các thẩm tra viên quân đội có mặt lúc đó cho rằng những lời khai này đều thiếu bằng chứng mang tính quyết định. Vì vậy, họ bắt đầu nghi ngờ lập trường và thân phận của Ngu Tiểu Văn.

Lữ Kỳ Phong sau khi xem xong cũng có cùng nhận định.

Thứ nhất, những người vứt xác khai rằng Ngu Tiểu Văn đã cải trang, nên ngay cả diện mạo của y họ cũng không thể xác nhận. Riêng Từ Kiệt thì chỉ thấy "một cánh tay trượt xuống thung lũng".

Thứ hai, nếu người này thực sự rơi xuống từ vị trí đã xác định, thì việc quân đội và cảnh sát lập tức xuống thung lũng tìm kiếm không chừa chỗ nào mà vẫn không tìm thấy thi thể. Như vậy có hợp lý không?

Quan trọng nhất, chiếc vali đen bí ẩn vốn phải nằm trong xe của Đinh Khải lại biến mất cùng với Ngu Tiểu Văn. Hiện trường có rất nhiều thi thể và vật chứng, nhưng chỉ hai thứ đó là không thấy đâu. Trùng hợp à?

Đây quả thật là một chuyện rõ ràng đến mức lợn cũng suy ra được.

Nhưng Lữ Không Quân lại thuộc dạng đầu óc không được minh mẫn thế đấy.

Lữ Kỳ Phong nhìn Lữ Không Quân đang nằm trên giường bệnh, đôi mắt trừng trừng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Còn bác sĩ Cao, dưới sự giám sát của chỉ huy đặc vụ Lữ Kỳ Phong, đã vận dụng tất cả phương pháp có thể để chữa trị cho vị Alpha cấp cao nhất lần thứ hai mất kiểm soát này.

"Cậu nói xem, lỡ tôi mất em trai thì nên trách ai đây?" Lữ Kỳ Phong nhìn người đang bị đủ loại máy móc bao quanh trên giường bệnh mà nói.

"… Sẽ không đâu! Tôi nhất định sẽ cố hết sức, thưa ngài." Cao Vũ Đinh lau mồ hôi lạnh trên trán, báo cáo: "Tiếp tục phương pháp trị liệu đóng kín năm giác quan, hiện đây là cách duy nhất có thể ngăn chặn việc pheromone tiếp tục mất kiểm soát. Thuốc men và sản phẩm ức chế, sau khi có kết quả kiểm tra sức khỏe tôi sẽ dùng đúng loại cho phù hợp. Tôi tuyệt đối sẽ dốc hết sức!"

"Vẫn phải đóng kín năm giác quan à? Từ lần trị liệu trước mắt nó vẫn chưa khỏi hẳn. Làm tiếp như thế có bị mù không?" Lữ Kỳ Phong hỏi.

"Chắc là không…" Thấy ánh mắt của chỉ huy đặc vụ đột nhiên thay đổi, Cao Vũ Đinh lập tức nói: "Không, chắc chắn không. Có tôi ở đây, tôi tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra."

Cao Vũ Đinh dè dặt nói: "Cường độ pheromone của Alpha cấp cao nhất vốn tương thích tự nhiên với khả năng ức chế đỉnh cao của bản thân, nhưng giờ, khả năng tự kiềm chế đã hoàn toàn mất hiệu lực. Những phương pháp điều trị thông thường cũng khó mà có tác dụng… Không còn cách nào khác, đành phải làm vậy thôi."

Lữ Kỳ Phong là một điều tra viên dày dặn kinh nghiệm, anh ta hiểu rất rõ việc tước đoạt hoàn toàn giác quan của một người còn tàn khốc hơn hẳn so với các hình phạt thể xác. Rất nhiều kẻ bị thẩm vấn chịu được đau đớn về thể xác, song, vẫn phải khuất phục trước phương pháp này, thậm chí có thể dẫn đến chấn thương tâm lý nghiêm trọng và rối loạn chức năng sinh lý.

"Tóm lại, nếu nó chết thì cậu cũng chết. Nếu nó có di chứng thì cậu cũng sẽ có." Lữ Kỳ Phong nhìn thẳng vào Cao Vũ Đinh mà nói.

Cao Vũ Đinh: "…"

Lữ Kỳ Phong lại lấy từ trong túi tang vật ra một xấp bệnh án của Ngu Tiểu Văn, đưa cho Cao Vũ Đinh: "Cậu xem thử cái này."

Cao Vũ Đinh cầm qua xem.

Lữ Kỳ Phong hỏi: "Cậu là bác sĩ, hiểu sâu biết rộng. Căn bệnh này, rốt cuộc có thể sống nổi không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!