Theo sau người quản lý đang hoảng sợ là bác sĩ, ông ta đẩy kính mắt, ngoảnh mặt sang chỗ khác, cố giả vờ bình tĩnh.
… Ngu Tiểu Văn lúng túng đứng dậy, tránh sang một bên, rồi lặng lẽ giơ tay điều chỉnh chiếc vòng tay rẻ tiền của mình lên mức cao nhất.
Trên giường vang lên những tiếng sột soạt, Lữ Không Quân chậm rãi ngồi dậy. Ánh mắt anh vẫn dừng trên người Ngu Tiểu Văn.
Ánh mắt đó… vô cùng đáng sợ, vì không thể nhìn thấu trong đó ẩn chứa những cảm xúc gì, nên mới trở nên nguy hiểm như vậy.
Hôm nay nhân viên phục vụ đều đeo mặt nạ, quản lý dịch vụ cũng khó mà nhận diện, nhưng trên đồng phục đều có bảng tên, cô ta liếc nhìn, nhớ ra liền lập tức quát mắng: "Hách Đại Lập, vừa nãy cậu làm gì thế? Đang làm cái gì vậy hả?"
Quản lý dịch vụ thấy vẻ mặt của Lữ Không Quân thì thầm than không ổn, nhanh chóng xin lỗi trước: "Ngài Lữ, thật sự xin lỗi…"
Lữ Không Quân: "Vừa rồi cô gọi cậu ta là gì?"
Quản lý dịch vụ: "… Hả?"
Lữ Không Quân không lặp lại, chỉ dời ánh mắt sang người quản lý dịch vụ.
Shhh—! Quản lý dịch vụ có cảm giác như đang đi bộ bình thường bỗng dưng bị một kẻ điên trong gia tộc nào đó lao tới úp cho một xô nước đá. Vừa khó hiểu lại vừa lạnh thấu xương.
Cô ta rùng mình, như đối diện kẻ địch đáng gờm. Người nhà họ Lữ ở nước S đâu phải dễ trêu. Cô ta lập tức kéo Ngu Tiểu Văn sang, ấn đầu xin lỗi cùng: "… Hách Đại Lập! Cậu ta tên Hách Đại Lập, chỉ là một đứa trẻ ở quê lên, không có kiến thức. Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi cậu Hai Lữ! Ngài xem chúng tôi cần phải làm gì mới có thể…"
"Người nước M? Từ quê lên?" Lữ Không Quân cắt ngang lời cô ta, hỏi.
"… Vâng, vâng ạ." Quản lý dịch vụ nói câu này thì ánh mắt có chút khó hiểu, ngẩng lên nhìn Lữ Không Quân, rồi lại quay sang nhìn Ngu Tiểu Văn.
Lữ Không Quân trầm mặc hai giây, lại nhìn về phía Ngu Tiểu Văn, nhả từng chữ chậm rãi: "Cậu nói cậu tên là Hách Đại Lập?"
Ngu Tiểu Văn liếc nhìn quản lý dịch vụ và bác sĩ. Hai người kia cũng đang nhìn y.
Y chợt nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc. Nếu lúc này Lữ Không Quân gọi y một tiếng Ngu Tiểu Văn, thì coi như tiêu đời.
"… Ừm. Đúng vậy." Y siết chặt những ngón tay đã trở nên lạnh ngắt, lấy hết can đảm nói: "Tôi… tên là Hách Đại Lập. Là đội trưởng đội bảo vệ trên tàu du lịch, vừa rồi thấy cậu Lữ sắp ngất nên đưa về. Tôi không có…"
"Đừng nhiều lời nữa, xin lỗi mau." Quản lý dịch vụ lén thúc vào y, hạ giọng nhắc nhở.
Ngu Tiểu Văn: "… Vừa, vừa rồi tôi đã mạo phạm cậu Lữ, vô cùng xin lỗi."
Lữ Không Quân không lên tiếng.
Quản lý dịch vụ đè thấp cổ họng: "Hách Đại Lập! Cậu ra ngoài chờ tôi trước."
Ngu Tiểu Văn cũng không biết nên nói gì, đành đi ra cửa.
Tiếp đó quản lý đứng thẳng người, lại đổi giọng, dùng chất giọng cung phụng nói với Lữ Không Quân: "Ngài Lữ, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ cho ngài một lời giải thích, xử lý ổn thỏa Hách Đại Lập. Nghe nói ngài không được khỏe, có cần để bác sĩ kiểm tra trước không ạ? Sức khỏe quan trọng hơn."
"Không cần." Giọng Lữ Không Quân vang lên sau lưng, "Hai người ra ngoài đi. Bảo vệ ở lại."
Quản lý dịch vụ: "… Dạ?"
Cô ta quay đầu liếc nhìn Hách Đại Lập: "Cái đó, Ngài Lữ, hay là ngài nghỉ ngơi trước? Chúng tôi nhất định sẽ chỉnh đốn Hách Đại Lập, cho ngài một lời giải thích…"
Lữ Không Quân đưa tay vuốt tóc, để lộ đôi mày đang nhíu chặt, quản lý và bác sĩ lập tức lùi về sau vài bước. Bác sĩ đưa hai tay ra sau lưng túm lấy vạt áo, vẻ mặt hãi hùng.
Lữ Không Quân cố kìm nén sắc mặt, hô hấp cũng dần dần ổn định lại, thở ra một hơi rồi nói: "Cả hai người, ra ngoài trước đi. Chuyện của tôi, tôi tự giải quyết."
"Vâng, vâng ạ."
Quản lý dịch vụ không dám nói thêm, chỉ có thể dẫn bác sĩ ra. Trước khi đi cô còn quay đầu lại, lo lắng nhìn Ngu Tiểu Văn: "Hãy xin lỗi ngài Lữ cho tử tế vào!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!