Chương 48: (Bản chỉnh sửa)

Ngày tháng sống theo khuôn phép luôn trôi qua rất nhanh.

Sau một năm rưỡi điều trị, Ngu Tiểu Văn về cơ bản đã không còn cần đến bất kỳ loại thuốc hỗ trợ nào nữa, chỉ cần định kỳ đến bệnh viện để cung cấp dữ liệu cơ thể là được. Nửa năm trước, y cũng bắt đầu tập luyện đều đặn với cường độ cao hơn, cố gắng đưa thể chất của mình trở lại gần mức trước khi mắc bệnh. Bây giờ mỗi sáng y đều dậy sớm, không quản mưa gió chạy vòng quanh sân trống bên cạnh ký túc xá, sau đó tập xà đơn, xà kép.

Dạo gần đây y càng chạy càng nhanh, toàn bộ tổ an ninh có tận bảy tám Alpha, nhưng không một ai có thể đuổi kịp y. Có lời đồn rằng, ai có thể đuổi kịp đội trưởng Hách Đại Lập trong lúc chạy bền sẽ được ngửi pheromone Omega của y (hàng độc trong tổ an ninh), khiến ai nấy đều hăm hở thử sức, song vẫn chưa ai thành công nhận được "phần thưởng" đó.

Mọi người chạy xong đều ngã lăn ra đất, còn đội trưởng Omega thì lại xắn tay áo, để lộ cẳng tay rắn rỏi, rồi rảo bước thong thả với nụ cười tươi rói.

"Để tôi xem thử ai dám tiếp tục bịa chuyện bậy bạ về tôi nữa? Hửm? Muốn ngửi pheromone thì tự mẹ nó đi mà cưới vợ."

Đồng chí Hách Đại Lập với cái tên rất oai phong vừa được thăng chức lên tiểu đội trưởng đội ba của tổ an ninh được hai tháng thì nhận được một công việc cũng khá lớn.

Người đứng đầu tập đoàn của bọn họ, ngài Diệp, cũng chính là cấp trên trực tiếp của đặc công Diệp Nhất Tam, đã mua một con tàu du lịch ở Cảng Đảo nước C. Ông ấy dự định sẽ tổ chức lễ hạ thủy chính thức tại một cảng lớn tên là Cảng Bí Mật trên đảo.

Có một buổi đấu giá quy mô lớn được tổ chức ở Cảng Đảo, nghe nói lúc đó sẽ có rất nhiều thương nhân giàu có và nhân vật nổi tiếng từ các quốc gia khác đến tham dự, vì vậy, người tổ chức – ngài Diệp – dự định sẽ mở tiệc chiêu đãi mọi người ngay trên con tàu du lịch. Nếu ai có hứng thú, họ cũng có thể trực tiếp lên tàu, cùng tham gia lễ ra mắt sản phẩm mới và hội chợ công nghệ sinh học và dược phẩm năm nay của công ty dược M.

Đây là sự kiện một mũi tên trúng nhiều đích, nên ngài Diệp rất xem trọng. Ông ấy có tiền, cực kỳ nhiều tiền, nhưng nước M khá nhỏ, cơ hội để các doanh nhân nơi đây làm chủ, nở mày nở mặt trước mọi người không nhiều. Do đó ông điều động hàng loạt những nhân viên an ninh, phục vụ ưu tú nhất từ các doanh nghiệp của mình, quyết tâm tổ chức hoàn hảo nhất có thể.

Tiểu đội ba của Ngu Tiểu Văn đã được chọn để tham gia chuyến đi này. Nghe nói Cảng Đảo nằm ngay ở nước C, nên y đặc biệt thích thú.

Khi gọi điện báo cho Diệp Nhất Tam về việc này, y hỏi: "Tam Nhi, sông và biển thông nhau đúng không? Vậy có cơ hội ghé đến Giang Thành xem thử không?"

"Không." Diệp Nhất Tam đang chuẩn bị cho chuyến công tác của mình. Lần này hắn có một nhiệm vụ quan trọng khác nên không thể cùng đến Cảng Đảo.

Hắn trả lời: "Cảng Đảo là biển phía Nam, còn Giang Thành là sông phía Bắc."

"Biển phía Nam à?" Ngu Tiểu Văn nói, "Vậy khí hậu ở Cảng Đảo chắc cũng không khác nước S là mấy nhỉ?"

Nghe y lại nhắc đến nước S, Diệp Nhất Tam dừng lại: "Tôi đoán lần này chắc sẽ có khách quý từ nước S tham dự, cậu nhớ chú ý thân phận của mình. Nếu bị lộ, cả hai chúng ta đều sẽ gặp rắc rối. Chưa kể ngài Diệp cũng có mặt trên tàu."

"Sẽ không đâu." Ngu Tiểu Văn im lặng một lúc rồi trả lời: "Những người tôi từng quen sẽ chẳng ai đi xem mấy buổi đấu giá đó đâu. Huống hồ tôi còn cải trang rồi. Yên tâm đi." 

Vài ngày sau, họ tiến hành tham gia huấn luyện trên tàu du lịch. Tiểu đội ba được phân công vào vị trí rất thuận lợi, đó là đội cơ động, nghĩa là có thể đến bất cứ tầng nào, chỗ nào trên tàu. Ai nấy đều rất phấn khởi.

Sự xa hoa của chiếc tàu du lịch này không cần phải bàn. Nhân viên phục vụ ở nước M và trang viên đều đã quá quen với sự phô trương của ngài Diệp. Nhưng các vị khách quý rõ ràng vẫn không khỏi cảm thán trước tiềm lực tài chính của một tài phiệt dược phẩm đến từ một quốc gia khiêm tốn như thế này.

Hôm đó, đúng vào một dịp lễ Tây đang thịnh hành ở Cảng Đảo, nhiều người sẽ đeo mặt nạ hoặc mặc trang phục lạ mắt ra đường. Để hòa nhập với phong tục địa phương, ngài Diệp cũng cho nhân viên phục vụ trên tàu hóa trang. Chỉ có điều, bảo vệ thì bất tiện khi mặc đồ khó nhận dạng, nên chỉ đeo mặt nạ che nửa trên khuôn mặt.

Buổi tối, Ngu Tiểu Văn và Đại Quang nhận được điều động từ tổ an ninh, phụ trách trông chừng ở cửa phòng yến tiệc, xem khách có cần gì không.

Tuy người giàu nước M cũng rất biết hưởng thụ và cầu kỳ, nhưng vẫn không sánh được sự tinh tế của khách Cảng Đảo. Đại Quang tò mò nên cứ mải ngắm một quý bà mang găng tay tơ tằm qua mặt nạ, Ngu Tiểu Văn liền chống tay đẩy cậu một cái, không cho nhìn nữa: "Này, cẩn thận kẻo rớt con mắt ra đấy."

Đại Quang vội thu ánh nhìn.

Mấy vị khách đến sớm thoải mái bắt đầu trò chuyện về buổi đấu giá hoành tráng hai ngày nay.

"Các vị nghĩ xem, người "thắp đèn trời" cho chuỗi tràng hạt ngọc bích kia là ai vậy?" Một quý ông lớn tuổi hỏi.

"Dù sao thì cũng là người thiếu hiểu biết." Quý bà phe phẩy chiếc quạt, vòng tay lấp lánh ánh xanh.

"Có tiền, nhưng lại không biết thưởng thức." Một người đàn ông khác đồng tình nói, "Rất nhiều món sưu tầm bị trả giá lên trời một cách phí phạm. Như chuỗi tràng hạt ngọc bích kia chẳng hạn, chỉ được đẽo đúng một hạt từ khối Long Thạch nguyên vẹn, vậy mà lại bị đẩy giá ngang với một chiếc vòng tay."

Quý bà lắc đầu nói: "Mấy chục triệu chỉ để mua chuỗi hạt đầu thừa đuôi thẹo. Thật ra tôi cũng khá ưng nó, nhưng vung tiền như thế thì không đáng."

"Có lẽ người đó chỉ tới vì món này," Quý ông lớn tuổi nói.

"Người ở Hải Thành kia mới quá quắt hơn nữa kìa, hắn…" Người đàn ông khác ghé sát lại thầm thì với quý ông lớn tuổi, Ngu Tiểu Văn không nghe được gì.

Một lúc sau, bộ đàm của y vang lên, tổ trưởng tổ an ninh gọi y đi tuần một vòng ở khu vực nghỉ vườn hoa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!