Chương 47: (Vô Đề)

Ngu Tiểu Văn chuyển đến ở trong ký túc xá nhân viên của trang viên.

Nửa đêm, Ngu Tiểu Văn chợt mở choàng mắt. Hơi thở gấp gáp một lúc, rồi mơ màng đưa tay sờ tới sờ lui khắp người, đột nhiên y giật mình ngồi bật dậy, bắt đầu mò mẫm tìm kiếm trong bóng tối. Y s* s**ng khắp giường, suýt nữa định bước xuống đất bật đèn. May thay, y nhanh chóng tìm thấy chiếc vòng tay ở bên gối, lúc này mới thôi.

Y nằm xuống trở lại.

"Anh, anh lạ giường ạ?" Bạn cùng phòng bên cạnh ngái ngủ hỏi.

Đây là một căn phòng ký túc xá dành cho hai người. Người ở giường bên là một cậu thanh niên Alpha 18 tuổi, sống ở nông thôn, tên là Đại Quang.

Tòa ký túc xá này chỉ chia phòng theo giới tính, không phân biệt ABO. Một là vì đa số nhân viên phục vụ ở đây là Beta, hai là để tiết kiệm chi phí và tài nguyên, vả lại họ cũng lý do lý trấu: Miễn không xem xét đến cấu tạo bên trong, thì bề ngoài các ABO có cùng giới tính sinh học cũng tương tự nhau, cùng giới tính thì có làm sao, chẳng cần kiêng dè.

Nếu có người than không tiện, thiếu an toàn, họ sẽ nói với bạn rằng những kẻ đã có ý đồ xấu thì dù cùng giới vẫn có thể đi quấy rối. AA, BB, OO, thời nay đồng tính đâu có ít? Muốn an toàn thì hãy tự lo cho bản thân, làm việc chăm chỉ, kiếm nhiều tiền mà ra ngoài thuê phòng riêng. Ok?

Cậu bạn cùng phòng 18 tuổi đang ở độ tuổi tràn trề năng lượng, chưa quen kiểm soát bản thân, vì muốn ngủ thoải mái nên cậu không mang theo sản phẩm ức chế. Khi ngủ, cậu vô thức phát tán một ít pheromone khiến Ngu Tiểu Văn có phản ứng. Có lẽ đây cũng là lý do Ngu Tiểu Văn lại mơ thấy người ấy.

Ngu Tiểu Văn sờ chiếc vòng tay, nó vẫn đang tắt nguồn. Y nghĩ một lát, rồi xuống giường đi tới ngăn kéo, lấy một miếng dán ức chế loại thông thường màu trắng dán lên gáy mình.

"Hơi hơi. Làm phiền em à?" Ngu Tiểu Văn vừa dán vừa trả lời.

"Em mới đến tháng trước, cũng mất mấy ngày mới quen." Đại Quang chẳng nhận ra pheromone của mình đang lan ra ngoài, làm phiền đến Omega. Cậu đang lơ mơ nhưng vẫn an ủi người ta: "Không sao đâu anh, đợi đến khi anh đi làm rồi, mệt như lừa thì sẽ chẳng còn thời gian để lạ giường nữa."

Chẳng mấy chốc cậu ta lại phát ra tiếng ngáy.

Ngu Tiểu Văn nằm trở lại giường, nhìn về bóng tối.

Sáng hôm sau, Đại Quang ngồi dậy, thấy Ngu Tiểu Văn đã tắm rửa xong đang quay lưng thay quần áo.

"Ừm?" Ngu Tiểu Văn quay đầu nhìn cậu. "Sao vậy?"

"Anh… cái này." Đại Quang ngập ngừng một lúc, chỉ vào sau gáy mình rồi hỏi, "Lúc nào anh cũng phải dán cái đó à?"

"Trong phòng có pheromone của Alpha nên phải dán. Cấp anh thấp nên rất dễ bị ảnh hưởng," Ngu Tiểu Văn trả lời ngắn gọn.

"Á…! Xin lỗi." Đại Quang hơi đỏ mặt, như vừa hiểu ra điều gì hít hít mũi, "Nhà em không có Omega, nên em không… Xin lỗi anh, sau này em nhất định sẽ chú ý!"

Nói xong, cậu vội mở cửa sổ, rồi tự dán miếng ức chế lên tuyến thể của mình.

"Không sao đâu. Một trong hai người dán là được rồi." Ngu Tiểu Văn nói.

Đại Quang lén lút quan sát Omega này thêm chút nữa. Nghe nói y cũng từ quê lên thành phố làm việc? Nhưng nhìn chẳng giống chút nào. Đại Quang định trò chuyện thêm vài câu với người bạn cùng phòng mới này.

Nhưng Ngu Tiểu Văn đã cài xong thắt lưng, rời khỏi phòng.

Công việc an ninh trong trang viên này không quá khó, ít ra là nhẹ hơn hẳn so với nhiệm vụ của cảnh sát hình sự. Tuần tra hàng ngày, nếu có tranh chấp hay có vấn đề xảy ra thì đến hiện trường xem xét.

Sau đó, trong quá trình làm việc y dần nhận ra, đây vốn là biệt phủ của một nhân vật quyền lực hàng đầu ở nước M, mà y cũng không còn là người duy trì công lý nữa, thậm chí có thể trở thành đồng lõa của thế lực cường quyền. Lúc này y cần phải cẩn trọng, khéo léo hơn, sử dụng chút mưu trí để vừa hóa giải xung đột, vừa tranh thủ quyền lợi cho những người yếu thế.

Sau một thời gian làm việc, Ngu Tiểu Văn cảm thấy công việc này không tốn nhiều thể như hồi còn làm cảnh sát hình sự, nhưng lại khiến y phải bận tâm rất nhiều. Ngoài ra, sức khỏe của y ngày càng tốt lên. Cảm giác uể oải trong cơ thể ngày càng phai nhạt, công việc lại đòi hỏi sự tập trung cao độ, thế nên tâm trí của y tự nhiên bị phân tán vào những việc cần giải quyết trước mắt.

Ngày nào cũng đi làm rồi tan ca, ăn uống ngủ nghỉ, kiểm tra định kỳ cũng như phối hợp điều trị.

Có vẻ như y đang dần quen với nhịp sống này.

Giờ nghỉ trưa hôm nay, TV ở nhà ăn phát bản tin trưa, mọi người vừa rôm rả dùng bữa vừa ngồi xem.

Một nhân viên trẻ mới vào hỏi: "Phải thế nào mới được làm đội trưởng ạ?"

Nhân viên tạp vụ bên cạnh: "Này ù ôi, cậu mới tới đã nghĩ đến chuyện thăng chức rồi hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!