Chương 46: (Vô Đề)

Có quyền lựa chọn không?

Ban đầu tưởng rằng phải chết, chỉ mong được chôn cất ở Vườn Hạo Nhiên để không còn cô đơn. Rõ ràng tôi không phải kẻ phạm tội. Tôi là cảnh sát gương mẫu, từng phá được nhiều vụ án lớn và cũng nhận được rất nhiều bằng khen. Tôi cũng… chịu rất nhiều thương tích.

Nếu tôi quay về để giải thích, dù không có chiếc vali đó, liệu tôi có thể tìm ra chứng cứ để chứng minh bản thân. Tôi không phải là…

Nhưng tôi không còn thời gian nữa.

Ngu Tiểu Văn đột nhiên thấy may mắn vì nguyện vọng cuối cùng của mình, nói với người đó rằng mình đã chuyển công tác đi thật xa. Ít nhất, người đó sẽ không biết rằng mình "có khả năng" là một kẻ phản bội trong lực lượng cảnh sát. Bởi nếu cậu ấy biết, có lẽ chỉ nói một câu "Quả nhiên là vậy."

Y nhìn thấy tổ trưởng, Từ Kiệt, lão Vương, Tiểu Lưu trong đội, thậm chí cả hàng xóm dưới lầu. Thím Mập xách một con cá, chỉ mỉm cười hỏi thăm: "Cảnh sát Tiểu Văn! Cậu đi đâu mà lâu rồi chưa thấy về?" Sau đó, một bóng đen xuất hiện sau lưng bà, nhìn y lom lom. Người nọ không nói hai lời kéo bà hàng xóm chạy đi. Nhưng một người phụ nữ nặng 90kg thì chạy nhanh được bao nhiêu, con cá cũng văng ra ngoài, vùng vẫy trên đường, giống hệt khi y bị Đinh Khải tiêm từng mũi thuốc rồi giãy giụa trong tuyệt vọng.

Thím Mập bất lực hét lớn: "Cậu là ai, tôi không quen cậu… Buông tôi ra! Buông ra!"

Y vẫn không chịu buông tay, ngoái đầu lại, cố gắng động viên thím Mập chạy nhanh hơn: "Con là ai? Con là Ngu Tiểu Văn, bạn đồng hành của nhân dân, là hàng xóm tốt bụng của thím Mập, là đội trưởng đội hình sự, khắc tinh của tội phạm!…"

Diệp Nhất Tam tốn hết sức lực mới gỡ được ngón tay đang bấu chặt của viên cảnh sát, lấy ống tiêm thuốc an thần.

Sau đó hắn đậy nắp kim tiêm, khởi động xe.

Cục trưởng Lý nhìn chiếc xe lặng lẽ rời đi bên kia đường.

Rồi quay lại nhìn Trần Tử Hàn ngoài cửa sổ xe. Nghĩ một chút, ông nói: "Muốn đi thành phố Sakya tìm manh mối cũng được, nhưng để người khác đi. Tuần trước xảy ra vụ án ném xác ở Vườn hoa Mì, phân cục gửi yêu cầu hỗ trợ, cậu nhận đi."

"…" Trần Tử Hàn vuốt mặt, không trả lời.

"Mạn Kinh ngày nào cũng có vụ án, cậu là tổ trưởng tổ trọng án của thành phố." Cục trưởng Lý khuyên nhủ, "Tôi hiểu tâm trạng của cậu, nhưng công việc vẫn phải tiếp tục."

Trần Tử Hàn không nói gì, nén giận một lát rồi quay người bước vào cổng lớn.

Cục trưởng Lý một mình sững sờ hồi lâu, nhìn con thiên nga pha lê ở ghế phụ.

… Người ta có chịu nhận không đây.

Hai người tách lẻ để rời khỏi nước S. Diệp Nhất Tam lên máy bay vào một buổi sáng sớm, còn Ngu Tiểu Văn đi bằng đường bộ rồi chuyển sang đường thủy vào đêm khuya. Khi đến thành phố Hải Đường nước M, Diệp Nhất Tam đã chờ sẵn ở đó, rồi đưa y đến một bệnh viện nghiên cứu y học bí mật.

Một tuần sau.

Ngu Tiểu Văn lại làm một đợt kiểm tra toàn diện, sau đó y ngồi dậy từ giường bệnh, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ kính bên cạnh.

Chuyên gia y học của nước M cầm tờ kết quả kiểm tra sức khỏe đứng bên giường, vui vẻ báo cáo với Diệp Nhất Tam.

Theo quan sát, quá trình hồi phục của cơ thể đối tượng thử nghiệm đang ổn định, không xảy ra tình trạng kháng thuốc hay tái phát, chứng tỏ thành phần được thêm vào lần này là đúng đắn, nó còn tạo ra bước ngoặt trong việc duy trì sự tăng sinh tế bào.

Thuốc nhắm mục tiêu trong các thử nghiệm trước đây chưa từng đạt được mức độ cải thiện này đối với bệnh nhân giai đoạn cuối. Hiện tại đã cơ bản loại trừ yếu tố đặc biệt trong cơ địa của đối tượng thử nghiệm, nên có khả năng các loại thuốc khác được sử dụng cùng trong quá trình tiêm trước đây đã phát huy tác dụng.

Bởi vậy, Ngu Tiểu Văn cố gắng nhớ lại, cung cấp cho Diệp Nhất Tam một số thông tin liên quan đến những gì y đã thấy khi bị Đinh Khải tra khảo tại xưởng nhỏ bỏ hoang. Có một số ký hiệu không rõ ràng của thuốc thử giai đoạn 1 và 2, ký hiệu của thuốc nhắm mục tiêu, cũng như nội dung ký hiệu của các sản phẩm sinh hóa thông thường. Dù không chi tiết, nhưng sau khi đối chiếu với danh sách vật phẩm bị mất cắp, phạm vi thuốc thử nghiệm đã được thu hẹp đáng kể.

Sau khi tinh ý che giấu một số sự thật, Diệp Nhất Tam báo cáo với đội nghiên cứu y học, từ đó các chuyên gia và nhà nghiên cứu đã thảo luận và nâng cấp phương án điều trị.

Kết quả lần này rõ ràng khiến các chuyên gia và nhà nghiên cứu phấn khởi, đồng thời họ cũng đang lên kế hoạch áp dụng phương án mới này lên nhóm đối chứng. Nếu dữ liệu thu được tương tự như của đối tượng thử nghiệm này, có thể nói, loại thuốc nghiên cứu này sẽ đạt được bước đột phá lớn.

Khi bác sĩ đã rời đi, Diệp Nhất Tam bước vào ngồi xuống bên giường của Ngu Tiểu Văn. Lần này vẻ mặt hắn hiếm khi có chút vui mừng, nói: "Sao cậu biết nhiều thuật ngữ y học thế? Tôi thường xuyên tiếp xúc với thuốc mà cũng chẳng biết mấy từ chuyên ngành đó."

Ngu Tiểu Văn: "Từng học sơ qua."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!