Chương 45: (Vô Đề)

Đại Cảnh Hi bảo viên cảnh sát hình sự này sẽ sớm tỉnh lại thôi, quả nhiên không sai. Sáng ngày hôm sau, người nằm trên giường bệnh đã chậm rãi mở mắt ra.

Y mấp máy miệng, chiếc mặt nạ thở oxy trên mặt cũng rung động lây. Thực ra bây giờ y đã không cần đến thứ đó nữa, nên Diệp Nhất Tam liền giúp y tháo mặt nạ xuống. Omega yếu ớt này run run mí mắt, động đậy hàm dưới, môi hé mở, câu đầu tiên cố gắng phát ra lại cực kỳ mơ hồ: "Đinh, Khải…"

Diệp Nhất Tam sững người một chốc, sau đó trả lời y: "Được, tôi biết rồi. Hắn không chạy thoát."

Đối phương thả lỏng nét mặt, rất nhanh lại nhắm mắt.

"…" Diệp Nhất Tam cảm thấy có lẽ mình không nên trả lời dứt khoát thì sẽ tốt hơn cho quá trình hồi phục của đối phương.

Đến chiều, viên cảnh sát nước S này lại tỉnh, nhưng lần này đã không thiếp đi nhanh như trước.

Hắn dành chút thời gian giúp đối phương phục hồi ý thức và khả năng điều khiển cơ thể. Đến chạng vạng tối, viên cảnh sát này mới có thể ngồi dậy uống chút nước. Sau đó cố gắng nói chuyện với Diệp Nhất Tam: "Tôi… luôn cảm nhận được, anh giúp tôi, tập thể dục. Anh cứu tôi sao? Cảm ơn…"

Diệp Nhất Tam trả lời qua loa: "Không cần cảm ơn."

"Thật xin lỗi." Viên cảnh sát hình sự nói.

"Sao cơ?"

"Cứu tôi, chắc chắn đã tốn không ít công sức và tiền bạc." Viên cảnh sát hình sự nói, "Nhưng thực ra tôi, đã mắc bệnh nặng lắm rồi…"

"Cứ nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ nhiều." Diệp Nhất Tam nói, "Rồi sẽ ổn thôi."

Trước đó không lâu, Sở cảnh sát thành phố và Đội phòng chống m* t** đã phối hợp phá thành công một vụ án lớn. Nhưng những ngày này lại trở thành quãng thời gian đen tối và ngột ngạt nhất trong lòng các đồng nghiệp ở sở.

Nhóm của X bị Đinh Khải chặn đường giết sạch. Mà nhóm của Đinh Khải, ngoài hai tên lính vứt xác bị bắt tại hiện trường, những người còn lại đều bị trượt xe rơi xuống vách núi trong trận mưa lớn, trở thành những thi thể lạnh lẽo trong đống sắt vụn.

Hai đồng nghiệp trong đội cảnh sát đã hy sinh trong vụ án này, nhưng tên tội phạm giết họ thì kẻ chết vì nội chiến, kẻ chết do tai nạn, không một ai bị đưa ra tòa xét xử. Con mẹ nó chuyện này rốt cuộc là cái quái gì đây?

Mặc dù kết cục đấy cũng coi như là đúng giá phải trả, nhưng đối với người thi hành pháp luật mà nói, vụ án này vẫn không thể xem là trọn vẹn, khiến người ta bức bối vô cùng. Rốt cuộc chúng có biết mình đã gây ra tội ác gì không, có một chút nào gọi là hối hận không? Những câu hỏi đó giờ đây chẳng thể nào có được câu trả lời, càng không thể đòi lại được công lý.

So với cái chết thê thảm của đồng nghiệp, thì cái chết của hai tên đầu sỏ kia chẳng phải quá nhẹ nhàng rồi sao?

Điều khiến người ta không thể chấp nhận nhất là, hơn nửa tháng trôi qua vẫn không tìm được đội trưởng Ngu. Nước sông mùa mưa chảy xiết, đã qua ngần ấy thời gian, ai cũng hiểu rằng xác suất tìm thấy đội trưởng Ngu đã gần như bằng không.

Trần Tử Hàn rõ ràng cáu kỉnh hơn gấp bội so với thường ngày. Ai cũng có thể nghe thấy tiếng chửi đổng của hắn trong hành lang: "Người luôn sát cánh với Ngu Tiểu Văn mẹ nó là ai hả? Leo tới chức đó rồi mà nói năng không chịu trách nhiệm được chút nào à? Đjt!"

Cục trưởng kéo hắn vào văn phòng, "rầm" một tiếng đóng cửa lại.

Trần Tử Hàn ở trong phòng vẫn còn bực bội một hồi. Lúc này Cục trưởng Lý không ngăn hắn nữa. Một lúc sau, ông mới lên tiếng: "Cậu làm cảnh sát đâu phải mới ngày một ngày hai. Giờ nói những chuyện đó cũng vô ích. Làm tài xế cho tôi, đi cùng tôi một chuyến."

"Đi đâu?" Trần Tử Hàn nhìn Cục trưởng Lý.

Cục trưởng Lý liếc về phía thiên nga pha lê trên bàn.

"Chủ nhiệm Lữ ở Viện Sinh học, chắc là cậu biết. Đợt trước cậu ấy nằm viện một thời gian, vừa mới xuất viện nên chúng ta đến thăm."

"Lữ Không Quân? … Ông quen người ta hồi nào thế." Trần Tử Hàn lại nhìn cặp thiên nga trên bàn theo ánh mắt cục trưởng, "Cậu ta bị bệnh? À không, sao cục trưởng lại mang món đồ pha lê tầm thường này đi tặng một thằng đàn ông? Tôi không đi. Tôi còn phải đi công tác ở Sakya với A Kiệt để tìm thêm manh mối, chặn họng mấy lão già trên đó. Chuyện của Tiểu Văn ông không lo, lại đi lo cho cái chuyện người ta xuất viện hay chưa?"

Bây giờ, Trần Tử Hàn hệt như khẩu Bazooka đến cả cục trưởng cũng nã.

Cục trưởng Lý không nói thêm gì. Ông chỉ nhẹ nhàng chạm tay lên nắp che thiên nga: "Vậy tôi đi một mình."

Phải mang thiên nga đến, hoàn thành lời dặn dò của Tiểu Văn.

Bây giờ chủ nhiệm Lữ vừa khỏi bệnh xuất viện, coi như có lý do chính đáng để tặng quà, không đến mức quá đột ngột. Nếu không, cục trưởng Lý thật sự không biết phải làm sao để trao lại món quà nặng nề và tấm lòng khó nói ấy từ Tiểu Văn đến cậu hai Lữ cách biệt tầng lớp như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!