Chương 44: (Vô Đề)

*Lưu ý chương này có nhắc tới cặp anh em AO luận loan

"Xem ra cơ thể của cậu ta đã gần như hồi phục, phần máu bầm trong não đã tan, có lẽ sẽ sớm tỉnh lại thôi." Sau khi kiểm tra người nằm trên giường bệnh, Đại Cảnh Hi liếc nhìn đồng hồ, biểu cảm thoáng chút thay đổi: "… Tôi phải sớm về nhà."

Anh ta ngẩng đầu nhìn Alpha đang ngồi ở phía bên kia giường bệnh. Người đó cúi đầu, vẻ mặt u ám như đang hồn bay phách lạc.

"Diệp Nhất Tam." Anh ta gọi người kia một lần nữa.

Lúc này Alpha mới ngẩng phắt đầu lên, hoảng sợ chạm vào tuyến thể dưới cổ, rồi lập tức buông tay xuống, đáp lại: "… Được. Cảm ơn."

Đại Cảnh Hi: "…"

Từ khi đón Diệp Nhất Tam thoát khỏi sự giám sát của Cục tình báo, trạng thái của hắn vẫn luôn kỳ lạ như vậy.

"Cảm ơn cậu." Sau khi ổn định lại, Diệp Nhất Tam chân thành nói: "Cảm ơn Tổng giám đốc Đại đã cứu tôi, còn giúp tôi cứu người này."

"Đừng nói cảm ơn nữa. Tôi chỉ trả ơn cậu thôi." Đại Cảnh Hi vừa nói, vừa liếc nhìn người đang nằm trên giường, "Nếu thật sự muốn cảm ơn, thì chia sẻ thành phần của loại "thuốc" này với tôi, thế nào?"

Diệp Nhất Tam lặng thinh một lúc mới trả lời: "Xin lỗi, đây không phải là chuyện tôi có thể quyết định. Những chuyện khác, cậu muốn tôi làm gì, tôi đều có thể đồng ý."

Đại Cảnh Hi thừa biết đối phương sẽ không đồng ý, chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi. Nếu thành phần thuốc của nước M có thể chia sẻ với người ngoài, thì hắn đã không phải liều mình đến đây, lại còn bị đặc vụ quân đội bắt được rồi tra tấn thành ra như vậy.

Ngành công nghiệp dược phẩm là trụ cột kinh tế và huyết mạch của nước M, nối liền với bộ máy quốc hội, quân đội, và hệ thống tư pháp nơi đây. Trong đó, công ty "Sinh hóa & Công nghệ Dược phẩm M" là tập đoàn hàng đầu, nơi nắm giữ nhiều dự án dược phẩm tiên tiến nhất trên thế giới.

Cách đây không lâu, công ty này cần chuyển một lô thuốc thử nghiệm quan trọng thuộc lĩnh vực y học hiện đại ra khỏi phòng thí nghiệm. Để tránh bị chú ý, họ lập kế hoạch rất "cao siêu", trộn lẫn chúng với các loại dược phẩm sinh hóa thông dụng để vận chuyển như hàng hóa thông thường. Không ngờ, kế hoạch này cao tay đến mức không một đặc vụ nào của quốc gia khác phát hiện, nhưng lại xui rủi bị một tổ chức tội phạm "dân dã" xuyên quốc gia chặn lại theo kiểu cướp bóc.

Dù bọn tội phạm buôn lậu trái phép này vẫn chưa nhận ra giá trị của lô thuốc thử nghiệm, nhưng nếu thông tin bị lộ, toàn bộ tâm huyết nghiên cứu và khoản đầu tư khổng lồ trước đó có thể đổ sông đổ biển, công ty cũng mất đi lợi thế chiến lược trong lĩnh vực này.

Diệp Nhất Tam bề ngoài là một người bình thường hay thay đổi nghề nghiệp và thông tin, nhưng thực ra hắn là cấp dưới của người đứng đầu công ty dược phẩm, người đã trải qua khóa đào tạo nghiêm ngặt và tuyển chọn khắt khe nên kỹ năng, ý chí và cả lòng trung thành đều thuộc hàng xuất chúng. Sau, nhiệm vụ truy tìm lô thuốc thử nghiệm lần này được giao cho hắn. Nhận được tin lô thuốc đó đã chuyển đến nước S, Diệp Nhất Tam liền lần theo dấu vết mà đến đây.

Nhưng xui rủi thế nào, khi hắn đang tiếp xúc với một tay buôn tin tức quốc tế lại trùng ngay lúc Cục tình báo quân đội nước S thu lưới, bắt giữ tên tội phạm lộ tẩy ở nơi khác. Kết quả Diệp Nhất Tam bị tóm gọn cùng lưới, vô tình rơi vào tay Cục tình báo quân đội nước S. Ngay cả cục tình báo cũng không biết Diệp Nhất Tam là ai.

Người bắt thì mù tịt, người bị bắt thì ngậm câm.

Kẻ muốn trộm thuốc cấm lại vô tình nhặt được bí mật quốc gia, người đi tìm thuốc lại đúng lúc bị cục tình báo bao vây. Trời xui đất khiến kiểu gì mà đã bị sét đánh rồi còn bị mưa đá rơi trúng. Vì thế, vị đặc công hàng đầu Diệp Nhất Tam cứ thế vô duyên vô cớ rơi vào tay Cục tình báo quân đội nước S vốn chẳng liên quan. Với tính cách của hắn, đương nhiên sẽ chẳng hé nửa lời để lộ thân phận của mình.

Dù sao lô thuốc vẫn đang ở lãnh thổ nước S, mà công nghệ dược phẩm của nước M thì ai ai cũng muốn giành lấy một phần.

Đại Cảnh Hi không biết Diệp Nhất Tam đã chịu đựng những cực hình khó tưởng tượng thế nào ở cục tình báo để trở thành bộ dạng hoảng loạn như bây giờ, dù gì cái tên đứng đầu tình báo nhà họ Lữ kia cũng khét tiếng tàn ác. Nhưng anh ta không hỏi gì cả, vì chuyện đó chẳng liên quan đến mình.

Trong cái rủi, có lẽ người duy nhất may mắn chính là viên cảnh sát nằm vùng bị Đinh Khải tiêm thuốc này.

"Đến lúc đó, vẫn phải phiền Tổng giám đốc Đại giúp đỡ đưa chúng tôi về nước M." Diệp Nhất Tam nâng cánh tay của người trên giường bệnh lên, giúp y vận động cơ thể.

"Cậu thực sự muốn đưa cậu ta đi?" Đại Cảnh Hi cởi áo blouse, bên trong là trang phục thường ngày. Anh ta soi gương, cẩn thận chỉnh trang bản thân sao cho giống như khi ở nhà, "Hiệu quả của loại thuốc này đúng là cho thấy cậu ta là một đối tượng thử nghiệm rất tốt. Nhưng công ty của các cậu đâu nhân từ đến mức dùng loại thuốc đang trong giai đoạn phát triển, lại có tính bảo mật cao như thế để chữa trị cho một cảnh sát nước M?"

Diệp Nhất Tam lại không trả lời.

Tên đặc công Alpha khó nắm bắt này đôi lúc hay phát ngôn những câu ngây thơ không hợp với hình tượng, đôi lúc lại miệng kín như bưng.

Đại Cảnh Hi rời khỏi công ty dược phẩm của mình. Anh ta không lái xe mà đi bộ qua cửa sau, nơi camera giám sát đã tạm thời bị vô hiệu hóa, băng qua vài con phố, anh ta định bắt taxi về nhà trên đại lộ Musa đông đúc.

Anh vừa đi, vừa nghĩ đến cảnh sát hình sự tỉnh dậy từ cõi chết kia.

Hơn nửa tháng trước, khi anh ta và Diệp Nhất Tam mang vị cảnh sát cứng đầu này ra khỏi chân núi, trông y rõ ràng đã là một nửa cái xác. Qua kiểm tra, không chỉ những vết thương trên người mà cả căn bệnh nan y trong cơ thể y cũng là vấn đề không có cách giải quyết ngay thời điểm hiện tại, chẳng sống được bao lâu nữa. Thương tích chồng thêm bệnh tật, chắc chắn không thể cứu được.

Vì vậy, Đại Cảnh Hi chỉ đành giấu y trong mật thất riêng tại công ty mình, băng bó vết thương vì nhân đạo, truyền chút dung dịch dinh dưỡng, tiêm vài liều thuốc kháng viêm, còn lại anh ta cũng hết cách. Nhưng không ngờ mấy ngày sau, vị cảnh sát hình sự này không những không chết, mà tình trạng còn dần cải thiện. Qua kiểm tra lại phát hiện, các tế bào bệnh trong cơ thể y đang giảm đi một cách bất thường.

Hộp thuốc của Diệp Nhất Tam chứa đủ loại thuốc, kể cả những sản phẩm thử nghiệm giai đoạn đầu có tác dụng phụ rất lớn. Không ngờ vị cảnh sát này đúng lúc mắc bệnh. Tiêm không biết mấy liều, chẳng những không chết mà còn sống lại. Quả thật là vận may bùng nổ. Diệp Nhất Tam gặp xui xẻo bao nhiêu khi đến nước S, thì vị cảnh sát này lại may mắn bấy nhiêu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!