Người tiếp ứng ngoan ngoãn chui vào bụi cỏ, phát ra chuỗi âm thanh loạt soạt, rồi ngồi xổm xuống.
"Ui da…"
Y khẽ than một tiếng.
"Sao đấy?" Hoàng Mao hỏi. Thấy đối phương không trả lời mà chỉ khẽ r*n r*, gã liền giương súng chậm rãi bước tới: "Làm gì đấy? Ra đây!"
Âm thanh im bặt.
Hoàng Mao cũng lập tức dừng chân, nín thở lắng nghe động tĩnh phía bên kia.
Một bóng đen lao ra khỏi bụi cỏ, và rồi, gã bỗng bị quật ngã. Cổ tay bị bẻ quặt, súng cũng văng ra xa. Gã toan la lên thì ngay lập tức bị bịt chặt miệng. Đối phương vừa bịt miệng vừa ghì chặt đầu gã đập mạnh xuống đất, cơn đau dữ dội khiến Hoàng Mao choáng váng tức thì.
Chỉ trong nháy mắt, gã đã mất đi khả năng phản kháng. Gã vùng vẫy muốn với lấy súng, nhưng sau gáy đã hứng thêm một cú đánh mạnh mẽ và dứt khoát khiến gã mất đi ý thức.
Người tiếp ứng thở lấy thở để, nhanh chóng móc hết đồ đạc trong túi của Hoàng Mao ra. Một con dao bấm, một gói kẹo cao su và vài thứ linh tinh khác nhưng lại không thấy điện thoại đâu.
Lúc này giọng nói cảnh giác của Gầy vọng tới: "A Mao?"
Người tiếp ứng vội bịt miệng mình để kìm nén tiếng thở, y suy nghĩ hai giây rồi quyết đoán nhặt khẩu súng dưới đất lên, bắn liền hai phát để thu hút sự chú ý, sau đó lập tức quay người bỏ chạy. Quả nhiên, tiếng bước chân bên kia chuyển thành tiếng chạy, kèm theo tiếng hô: "A Mao? A Mao!"
"Chuyện gì thế?" Phía sau là giọng của gã đô con.
Nhưng người tiếp ứng lại vòng một vòng sau ngôi nhà, cuối cùng can đảm quay về cửa chính.
Toàn bộ cửa sổ của căn nhà này đều đã bị đóng đinh chặt, chỉ còn duy nhất cánh cửa này để ra vào. Người tiếp ứng cố ý nổ súng để dụ hai người kia rời đi, dẫn hổ ra khỏi núi, còn bản thân lại bất chấp khả năng bị chặn trong nhà để quay lại đây. Vì y cần lấy được điện thoại báo tin cho mọi người rằng mục tiêu chủ chốt không nằm trong nhóm người đang đến điểm vây bắt. Nếu vội vàng hành động chắc chắn sẽ đánh rắn động cỏ rồi lại để hắn trốn thoát.
Nếu mục tiêu kịp liên lạc với người tiếp ứng thật thì hắn ta sẽ như đá chìm đáy biển và không bao giờ bắt được nữa.
"Người tiếp ứng" lao vào nhà, đi thẳng đến chiếc bàn bày linh kiện điện thoại bị tháo dỡ. Y toát hết mồ hôi lạnh, cau mày, tay run rẩy lắp ráp điện thoại. Y liếc nhìn lọ thuốc giảm đau bên cạnh.
Thời gian không còn nhiều. Để đảm bảo điện thoại có thể bật nguồn, y buộc phải ưu tiên lắp ráp nó dưới ánh sáng. Vì thế y thu ánh mắt lại, tập trung tuyệt đối vào chiếc điện thoại rồi cố gắng lắp ráp theo thứ tự.
Sau khi gắn nắp khởi động máy, y lập tức cầm điện thoại tranh thủ từng giây gửi đi một tin nhắn: Khỉ mặt chó 1122 cá không trong lưới xem định vị của tôi
Ngay khi nghe thấy tiếng chạy bên ngoài cửa, y không chút do dự lao ra khỏi cửa chính. Hai kẻ ngoài cửa thấy bóng người vụt qua thì sững lại trong tích tắc, rồi lập tức nổ súng liên tiếp vào bóng lưng đang nhanh nhẹn bỏ trốn.
"Đjt!"
"Đứng lại!"
Những tiếng quát tháo ấy xen lẫn với tiếng chửi rủa.
Một phát súng vang lên, "người tiếp ứng" khẽ rên rồi ngã gục xuống đất. Nhưng y nhanh chóng ôm lấy cánh tay, lăn một vòng rồi bật dậy tiếp tục chạy.
Gầy và Gã đô con tức tốc đuổi theo bóng dáng ấy. Tên kia như dốc toàn bộ thể lực mà phóng cực nhanh, dưới ánh trăng trông thanh thoát như bóng ma. Hai người vừa chửi vừa nổ súng. Nhưng tầm nhìn ban đêm không tốt cộng với việc khoảng cách không gần lắm, nên chẳng còn viên đạn nào bắn trúng được y.
Gã đô con nhìn thấy người kia đã leo lên một đống đá vụn, cố sức nhảy lên bám vào đỉnh tường cao của nhà xưởng. Chỉ cần y leo qua được rồi chui vào rừng núi, hai người sẽ không còn cơ hội nào để bắt y nữa.
Họ nhìn bóng dáng ấy đang dần chạm đến đỉnh tường thì tức muốn nổ mắt, nhưng trong tiềm thức đã chấp nhận kết quả này.
"Tao đ*t cả lò nhà mày!" Gã đô con chửi đổng. Hắn ta điên tiết nổ thêm hai phát súng vào khoảng không.
Đúng lúc ấy, một chuyện kỳ quặc xảy ra. Bóng dáng kia lơ lửng một lúc, có vẻ đang cố gắng hết sức song không thể leo lên cao thêm được nữa. Vài giây sau, y đột nhiên buông tay, lập tức rơi thẳng xuống đất như mảnh vải rách, ngã sõng soài.
Gầy và Gã đô con nhìn nhau, rồi lập tức lao tới.
Hai người chạy đến chân tường thì thấy "người tiếp ứng" co quắp thành một đống, yếu ớt th* d*c, như một ngọn lửa lay lắt trên cây nến sắp cạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!