Chương 41: (Vô Đề)

Hoàng Mao và Gầy cứ rúc trong rừng suốt cả buổi. Mãi đến gần chiều tà, họ mới thấy một bóng người đang tiến về căn chòi gỗ thợ săn trên mảnh đất trống trong rừng.

Người này khom lưng đứng trước cửa một lúc rồi quệt mũi, chùi bên hông quần, sau đó lại chạm vào chiếc áo mưa làm từ lá chuối tả tơi trước cửa, rồi mới nhìn quanh bốn phía.

Hoàng Mao theo phản xạ cúi thấp người, còn Gầy thì cẩn thận quan sát kẻ này.

Người đàn ông này có mái tóc hoa râm bù xù, thân hình lọm khọm gầy guộc, mặc đồ giản dị, nhưng trên khuôn mặt lấm lem ấy lại là đôi mắt sáng vô cùng linh hoạt. Y ngó quanh một lượt, rồi đẩy cửa bước vào căn chòi.

Căn chòi gỗ là điểm ước hẹn đã được định sẵn, người này hẳn là người tiếp ứng mà tổ chức phái tới. Nhưng vì đã từng chịu tổn thất nặng nề do nội gián, giờ lại rơi vào cảnh tháo chạy nên họ buộc phải cẩn thận gấp đôi. Thế nên cả hai không vội lộ diện mà tiếp tục quan sát.

Hoàng Mao không chịu nổi cái khí hậu rừng mưa nóng ẩm của quốc gia này. Thấy người đàn ông đã vào trong căn nhà gỗ, gã nhăn mặt gãi gãi vào khuyên tai, rồi thì thầm hỏi Gầy: "Vào được chưa?"

Gầy lắc đầu: "Chờ thêm chút nữa."

Một lúc sau, cửa sổ của căn nhà được đẩy lên. Lại thêm một lúc nữa, người đàn ông chống hai tay lên khung cửa nhìn ra ngoài. Một tay y buông thõng ngoài cửa, tay kia khéo léo xoay một con dao quân dụng giữa các ngón tay. Ánh sáng từ lưỡi dao lóe lên dưới ánh hoàng hôn len lỏi qua tán cây. Biểu cảm của y trông không hề căng thẳng chút nào mà chỉ như đang thảnh thơi chờ đợi ai đó.

Gầy nói: "Mày vào thử xem, tao ở đây tiếp ứng."

Hoàng Mao đứng dậy, tiến về phía căn nhà gỗ.

Gã cầm khẩu súng lục đẩy cửa vào, người đàn ông quay đầu lại quan sát gã hai giây, rồi thò tay vào túi.

Hoàng Mao lập tức giơ súng lên chĩa thẳng vào y: "Không được động đậy!"

Người đàn ông thoáng ngừng lại, sau đó tiếp tục động tác. Con dao quân dụng trong tay y đổi thành hộp thuốc lá và bật lửa. Y rút ra một điếu thuốc, châm lửa. Chẳng mấy chốc, một làn khói mỏng bay ra khỏi cửa sổ, tan dần trong ánh chiều tà.

Y lại chống khuỷu tay lên bậu cửa sổ, nhíu mày, vẻ mặt hung ác nham hiểm ho khẽ rồi hừ một tiếng: "Đối xử với ân nhân nắm giữ sinh mạng của mình thế này sao?"

Hoàng Mao không bỏ súng xuống, nhưng vẫn hạ thấp họng súng một chút: "Ông đến hơi sớm."

"Đúng giờ đấy chứ." Người đàn ông thong thả lướt qua Hoàng Mao. Y đi tới cửa, bước ra ngoài: "Đi đường bộ rồi chuyển sang đường thủy là vừa lúc trời tối, thuyền sẽ đến đón đúng giờ."

Y duỗi thẳng lưng cong, một lần nữa nhìn về phía Gầy đang ẩn nấp. Sau đó lớn tiếng nói: "Xem đủ chưa? Ra đây đi."

Y nói xong, một lúc sau Gầy mới đứng dậy, bước ra khỏi rừng cây.

Gầy đi thẳng đến chỗ người đàn ông, ánh mắt tr*n tr** đánh giá y. Người đàn ông chìa tay ra: "Hân hạnh."

Ánh mắt của Gầy không hề có chút tin tưởng, nhưng hắn không nói gì. Chỉ nghiêng đầu, ra hiệu y đi theo.

Khi mặt trời dần ngả về phía Tây, ngày càng giáp với đường chân trời, ánh sáng hoàng hôn cũng chiếu rọi lên núi rừng, tạo ra một thứ ánh sáng rực rỡ tựa như hồi quang phản chiếu. Tiếng chim quốc vang lên xen lẫn với những tiếng dế kêu đáp lại. Ba người men theo rừng núi đi một lúc, người tiếp ứng đột nhiên dừng lại thở hổn hển, lục lọi sột soạt trong túi áo lấy ra một vỉ thuốc bọc giấy bạc, bóc một viên ra nuốt khan.

Gầy nhận ra đó là thuốc giảm đau, hỏi: "Ông bệnh à?"

"Ừm."

"Bệnh mà còn làm việc này?" Hoàng Mao lại đánh giá người đàn ông, nói: "Trông ông không giống dân miền núi lắm. Ông là người nước S à?"

Cơ thể khó chịu nên trông sắc mặt người đàn ông không tốt. Y mỉm cười khinh khỉnh như hiểu ý đồ dò xét của đối phương: "Tôi làm nghề này hơn mười năm, không tin tôi thì tự tìm cách rời đi."

Hoàng Mao toan giơ súng lên, nhưng Gầy lập tức đè tay gã xuống.

Gầy nói: "Nếu ông muốn dẫn chúng tôi ra ngoài, tháo gỡ nghi ngờ của chúng tôi thì chỉ có lợi chứ không có hại. Tốt nhất là ông nên hợp tác."

Người đàn ông rút dao quân dụng ra, vung vài nhát, gọn gàng chặt đứt một sợi dây leo chắn đường trước mặt, gạt sang một bên, sau đó nói: "Người trung gian tên là anh Bao, bảo chúng tôi đưa mấy người vượt biên."

"

"Mấy người" là ai?" Hoàng Mao hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!