Chương 37: (Vô Đề)

Lữ Không Quân nằm trên giường nghiền ngẫm.

Anh hiểu Cao Vũ Đinh, vị bác sĩ này chắc chắn không thể là đồng bọn của tên gián điệp nước M kia được. Có khả năng vượt qua sự giám sát nghiêm ngặt của Lữ Kỳ Phong mà tẩu thoát khỏi phòng khám, chứng tỏ tên gián điệp đó có người viện trợ ở Mạn Kinh, người đó hẳn không hề đơn giản. Có thể là ai đây?

Nhưng đây là chuyện của Lữ Kỳ Phong. Không liên quan gì đến mình.

Thế là anh chuyển sang nghĩ về chuyện của mình. Kể từ khi nghe Lữ Kỳ Phong nói về những bức thư tình hồi cấp hai, Lữ Không Quân cảm thấy như có thứ gì đó trong đầu mình được khai sáng, vài ý tưởng kỳ lạ bỗng xuất hiện.

Tên tống tiền cũng là bạn học cấp hai của anh.

"…"

Anh trằn trọc trên giường, rồi chầm chậm ngồi dậy. Anh bật đèn bàn, cầm điện thoại gọi đi.

Điện thoại reo vài tiếng, đối phương bắt máy.

"Kết nối thành công. Chào mừng đến với Tổng đài Ngôi sao May Mắn." Giọng đối phương khàn khàn như trục bánh xe cần bôi dầu: "Ngài có điều ước gì không?"

Lữ Không Quân: "…"

Lữ Không Quân nói: "Tôi không có điều ước. Tôi có câu hỏi thứ ba muốn hỏi cậu."

"Ồ?"

Đầu dây bên kia phát ra vài tiếng loạt soạt, sau đó giọng điệu trở lại bình thường: "Tôi còn thấy lạ là sao cậu vừa rời đi đã gọi lại, làm tôi tưởng huấn luyện viên của cậu định bụng lấy điện thoại để điều tra xem cậu làm gì sau khi rời đội hôm nay đấy."

Lữ Không Quân: "… Sự cẩn trọng của cậu không cần đặt vào chuyện này. Xung quanh tôi chẳng có ai khó đối phó hơn cậu."

Tên tống tiền lại cười: "Gấp gáp thế nhỉ. Vừa nghĩ ra à? Cậu đang ở ký túc xá đúng không, được gọi điện à?"

"Thỉnh thoảng gọi được." Anh trả lời.

Tên tống tiền: "Được thôi, vậy cậu nói đi. Xúc xắc trừng phạt để lần sau gặp rồi tính."

Tên tống tiền như chắc mẩm anh sẽ đoán sai.

Lữ Không Quân lại im lặng thêm một lúc.

Những mục đích tống tiền xoay quanh anh như ruồi nhặng cần gạt đi, anh đưa ra 2 lý do và đã được loại trừ.

Vậy còn cái này?

(Có phải cậu từng thích tôi, nhưng không được đáp lại nên canh cánh trong lòng? Muốn hành hạ để tôi nhớ cậu cả đời rồi biến mất, làm tôi không bao giờ quên?)

… Nếu tên tống tiền nghe được giả thuyết này, chắc chắn y sẽ giật nảy cả mình lăn lộn, lăn qua lăn lại đến rơi nước mắt: Tôi? Thích cậu? Rồi y sẽ dùng tài ăn nói của mình để chế nhạo anh đến tận ngày chấm dứt quan hệ. Y chắn chắn sẽ làm vậy.

Cuối cùng Lữ Không Quân nói: "Để tôi nghĩ thêm. Cúp máy trước đi."

Được một lát mà chưa thấy đối phương cúp máy. Anh bèn nói: "Alo?"

Tên tống tiền liền nhẹ giọng nói: "Làm việc thường ngày đi."

Lữ Không Quân: "Không phải cậu bảo gửi tin nhắn thoại sao?"

Tên tống tiền cười ha ha: "Vậy xin hỏi ai là người đặt ra quy tắc?"

"Ngủ ngon. Cục cưng." Lữ Không Quân nói.

Hơi thở tên tống tiền nhẹ nhàng truyền qua microphone một lúc: "Hửm? Nghe không rõ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!