Chương 36: (Vô Đề)

Tại dinh thự của Lữ Thanh Xuyên, Lữ Kỳ Phong ngồi trong phòng khách tầng một, dõi mắt về phía xa, hàng lông mày nhíu chặt lại. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, đủ để nghe rõ tiếng bước chân ai đó đang mang dép lê đi về phía anh ta. Nhưng Lữ Kỳ Phong lại không ngẩng đầu lên.

Nhậm Vũ Vi vòng qua chiếc bàn trà gỗ đỏ thẫm rộng lớn, bước tới ngồi xuống cạnh anh ta: "Con sao thế?"

Lữ Kỳ Phong: "Không sao."

Nhậm Vũ Vi vẫn nhìn anh ta ngẩn người.

Đây là vợ hai của Lữ Thanh Xuyên. Mẹ ruột của Lữ Không Quân và cũng là mẹ kế của Lữ Kỳ Phong.

Bà là cô con gái rượu của một gia đình giàu có bậc nhất ở Mạn Kinh, đến tuổi thiếu niên, gia đình bà gặp biến cố lớn nên trở thành cô nhi. Sau đó, Lữ Thanh Xuyên dùng pheromone thao túng để lừa bà lên giường, dễ dàng chiếm đoạt toàn bộ tài sản của bà. Về sau, dù biết rõ chồng mình là một gã b**n th** chỉ thích đàn ông Alpha thì bà vẫn cam tâm tình nguyện sinh cho ông một đứa con trai, ôm mộng có được một chút tình cảm từ ông.

Pheromone của một Alpha cấp cao nhất khống chế một Omega thực sự rất dễ dàng.

Nhưng cuối cùng bà vẫn không có được điều mình muốn, tâm thần cũng bắt đầu có dấu hiệu bất ổn.

Lữ Kỳ Phong là con trai của Lữ Thanh Xuyên và người vợ trước, sở hữu ngoại hình giống hệt bố mình. Vẻ đẹp nam tính đậm chất Alpha cấp cao nhất đầy sức hút, ngay cả pheromone cũng mang hương gỗ trầm tương tự. Vì thế, ánh mắt Nhậm Vũ Vi nhìn đứa con riêng này cũng dần trở nên si mê, b*nh h**n.

Bình thường Lữ Kỳ Phong có thể thuận nước đẩy thuyền, nói đùa đôi câu để bà vui vẻ. Nhưng hôm nay anh ta không có tâm trạng.

Thế nhưng khi nhìn ánh mắt dịu dàng và đầy ỷ lại của nữ Omega này dành cho mình, lần đầu tiên trong đời anh ta nảy sinh ý muốn tìm hiểu tâm lý của bà. Một gã đàn ông bề ngoài đạo mạo nhưng thực chất lại cặn bã như Lữ Thanh Xuyên, có sở thích quái gở với Alpha, thực sự có thể khiến người khác yêu điên cuồng sao?

Chỉ bằng pheromone thôi à?

Đó là cảm giác như thế nào?

Anh ta lặng lẽ thả ra một chút pheromone, quan sát phản ứng của đối phương. Đồng tử bà khẽ run rẩy. Lữ Kỳ Phong biết rõ phản ứng này, nên lập tức cảm thấy mất hứng.

Anh ta chợt nhớ tới một đôi mắt khác. Đôi mắt mỗi khi tỉnh táo đều tràn ngập nỗi hận ngút trời. Có lẽ, đến những cảm xúc gọi là không tỉnh táo kia cũng chỉ là một màn kịch được dựng lên để thực hiện kế hoạch.

Giống như pheromone đỉnh cao mà Lữ Kỳ Phong luôn tự hào, một thứ vũ khí bất khả chiến bại, thật ra là một trò đùa lố bịch.

"…"

Nhất định phải giải quyết.

Lữ Kỳ Phong lại nghe thấy tiếng giày da cộp cộp từ hành lang truyền đến. Tiếng bước chân này rõ ràng không phải của Lữ Không Quân mà là của Lữ Nguyệt. Lữ Nguyệt là con một của anh trai Lữ Thanh Xuyên, cũng làm việc trong quân đội, hiện đang giữ chức Cục trưởng Cục Quân chính thuộc Ủy ban Quân vụ Trung ương. Cũng nhờ mối quan hệ này mà trước đây cô còn đứng ra sắp xếp buổi xem mắt giữa Lữ Không Quân và con gái của sở trưởng Sở Quân vụ.

Lữ Nguyệt xuất hiện ở lối vào đại sảnh. Cô cởi bộ quân phục trên người, rồi tiện tay ném lên ghế sofa. Người giúp việc phía sau lập tức chạy tới nhặt lên, cẩn thận treo bộ quân phục lên giá áo.

Sắc mặt Lữ Nguyệt cũng không tốt lắm, song nhờ khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo và điềm tĩnh nên trông cũng không quá đáng sợ. Cô vừa ngồi xuống, bà Lữ lập tức đứng dậy khỏi vị trí bên cạnh Lữ Kỳ Phong, cười nói: "Tiểu Nguyệt đến rồi à, để thím xuống bếp xem cơm nước thế nào. Hai đứa cứ trò chuyện đi."

Nhậm Vũ Vi rời khỏi phòng, Lữ Nguyệt liền quay sang nói với Lữ Kỳ Phong: "Nếu bị bệnh thì cho thím ấy uống thuốc đi. Em đang làm cái gì thế?"

"Bà ấy uống thuốc đủ nhiều rồi." Lữ Kỳ Phong đáp.

Lữ Nguyệt: "Nhiều à? Nghe nói thím ấy thường lén giấu thuốc không chịu uống."

Lữ Kỳ Phong tỏ vẻ thờ ơ: "Uống rồi thì sao, tỉnh táo để chịu khổ à?"

"Lữ Kỳ Phong," Giọng Lữ Nguyệt đầy mỉa mai, "Dám chơi thế này ngay dưới mắt bố em, thấy k*ch th*ch lắm hả? Em thực sự muốn làm chồng hai của mẹ kế à?"

Lữ Kỳ Phong bất ngờ bật cười: "Thế chẳng phải rất tốt à, hai ta coi như cùng chung chí hướng. Chỉ thích dùng đồ của người khác."

"Em…" Lữ Nguyệt sầm mặt, đang định nổi đóa thì Nhậm Vũ Vi lại bước vào, khuôn mặt rạng rỡ: "Ăn cơm được rồi. Tiểu Quân cũng sắp về đến nhà."

Lữ Nguyệt nghiến răng hạ giọng nói: "Đúng là không biết điều!"

Phòng ăn nhà Ủy viên quân đội rộng hơn cả căn nhà của người bình thường. Vầng sáng ấm áp chiếu lên những bộ đồ ăn bằng pha lê, sứ, và bạc, khiến chúng trở nên bóng loáng, toát ra vẻ xa hoa và tinh tế. Gia đình chủ nhà ngồi quanh bàn, mấy người giúp việc qua lại mang món ăn và súp lên, hạn chế tối đa âm thanh phát ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!