Chương 35: (Vô Đề)

Một lúc sau, nạn nhân quay đầu, chậm rãi hỏi Ngu Tiểu Văn: "Tại sao? Sao lại muốn hôn thêm lần nữa?"

Ngu Tiểu Văn ngẩn người, sau đó ánh mắt nặng nề kéo kéo cổ áo: "… Dù cậu không bị ảnh hưởng gì, nhưng thế này thì, mẹ nó, đáng ghét chết đi được."

Y ghé sát lại: "Cậu cố ý, tôi biết mà."

Ngu Tiểu Văn đứng dậy, chai nước lăn xuống sàn xe phát ra tiếng "bịch" nặng nề. Y d*ng ch*n ngồi hẳn lên đùi nạn nhân, cưỡng ép nâng mặt đối phương lên đối diện với mình: "Nhìn tôi thế này vừa lòng chưa? Nhưng phải trả giá đấy."

Y chớp mắt mấy lần, khiến tầm nhìn mờ ảo dần trở nên rõ ràng hơn, rồi từ từ tiến gần đến mặt nạn nhân, ánh mắt đầy đe dọa nhìn thẳng vào đối phương.

Hơi thở quấn quýt. Y thấy đối phương khẽ hé miệng, nhưng không nói gì. Chiếc răng nanh trắng nhọn phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Từ xa, dường như vang lên tiếng trò chuyện nho nhỏ: "Thời tiết ở Mạn Kinh đúng kiểu một ngày không mang ô là không được mà…

Ngu Tiểu Văn và nạn nhân nhìn nhau, không lâu sau, anh vươn tay, lặng lẽ đóng cửa sổ xe.

"…" Ngu Tiểu Văn chỉ bối rối trong giây lát, rồi lập tức nhấc chân, quay lại chỗ cũ ngồi xuống.

Rồi y quay sang, hai tay lúng túng nhưng kiên quyết ôm lấy đối phương, ra lệnh: "Cậu cũng ôm tôi đi."

Nạn nhân không động đậy, Ngu Tiểu Văn liền nhấc hai cánh tay anh, giống như tạo dáng cho ma

-nơ

-canh trong trung tâm thương mại rồi đặt chúng lên lưng mình. Sau đó y tựa lên vai nạn nhân, rướn cổ sát hơn, tiến lại gần nạn nhân để trả đũa.

"Cứ để vậy đi, đến khi hết thời gian." Y nói, "Không thích cũng phải ngửi cho ra hồn! Hôm nay cậu phải ăn mớ trái cây thối này cho tôi. Hừ hừ. Đồ mặt liệt. Mẹ nhà nó."

Nhưng chẳng mấy chốc, y lại tự co rúm người, giọng run rẩy hỏi: "Còn bao lâu nữa?"

Nạn nhân đáp: "Còn 8 phút."

Một lúc sau, nạn nhân chủ động nói: "Tôi muốn hỏi chuyện người bạn Omega không thể bị đánh dấu của cậu."

"…"

Bản thân mình ở đây chịu tội, vậy mà vị bác sĩ Alpha cấp cao nhất này lại chỉ nghĩ đến việc tìm hiểu ca bệnh.

Ngu Tiểu Văn tức tối trong lòng, song giọng điệu lại tỏ ra không mấy bận tâm: "Được, hỏi đi, nhưng tôi không biết rõ lắm về chuyện của cậu ấy, không phải cái gì tôi cũng trả lời được đâu."

Ngu Tiểu Văn cảm nhận đối phương cúi đầu xuống, hơi thở khi nói phả nhẹ lên cổ y, khiến y không tự chủ được mà co người lại, vòng tay siết chặt hơn. Sau đó y cảm thấy đôi tay trên lưng mình dường như cũng siết chặt với lực tương tự, tựa như nhận được mệnh lệnh sao chép động tác ôm này, làm y vừa buồn cười vừa thấy khó chịu.

Y ngẩng đầu ngắm nhìn gương mặt đối phương trong ánh sáng mờ tối. Đối phương cũng nhìn y một lát, sau đó vị bác sĩ hỏi khẽ: "Cậu ấy không thể bị đánh dấu, vậy nếu bị người khác cắn thì sao?"

"Không bị gì cả." Ngu Tiểu Văn lập tức trả lời.

Một lúc sau.

Đối phương lại hỏi: "Sao cậu chắc chắn thế? Cậu biết cậu ấy từng bị cắn à?"

"Biết chứ," Ngu Tiểu Văn nói.

Áp lực từ cánh tay đối phương trên lưng y tản ra, một phần di chuyển lên trên, qua lớp áo mỏng chạm vào đốt sống cổ, thậm chí đầu ngón tay còn lướt qua tuyến thể đang nóng bừng của y. Ngu Tiểu Văn rụt cổ ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng về phía nạn nhân. Nạn nhân cũng đang nhìn y, như chờ đợi y nói tiếp.

"Bạn tôi, cách đây không lâu…" Hơi thở Ngu Tiểu Văn dồn dập, cố kể tiếp câu chuyện, "À, ngay trước khi tôi tống tiền cậu, cậu ấy bị kẻ xấu cắn một cái. Gã đó còn định đánh dấu cậu ấy nữa."

Nạn nhân: "… … … … … … … … … … … … … … …"

Ngu Tiểu Văn cười giễu hai tiếng: "Phải công nhận căn bệnh này đôi lúc cũng là một ưu thế đặc biệt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!