Chương 34: (Vô Đề)

Vào một buổi sáng thứ tư bình thường, đại hội thể thao liên trường cấp khu đang diễn ra tại trường trung học số 6 Mạn Kinh. Các phòng học đều trống trơn, còn sân vận động thì vang dội tiếng hò reo cổ vũ.

Ánh sáng ban mai chiếu nghiêng trên đường đua phía trước, những tiếng hò hét vang dội ùa vào tai. Sau khi nhận lấy gậy tiếp sức, Ngu Tiểu Văn lập tức dốc sức chạy về phía trước.

"Cố lên! Cố lên!"

Ngu Tiểu Văn cảm nhận được máu trong người mình chảy nhanh hơn, khiến cơ thể y nhẹ bẫng và tràn đầy sức mạnh. Lúc này y đang ở vị trí thứ hai. Ánh mắt khóa chặt vào tấm lưng của người dẫn đầu, y tin mình nhất định có thể vượt qua đối thủ, rút ngắn khoảng cách đã bị bỏ xa. Đó chính là ý nghĩa của lượt chạy cuối cùng.

Sự tự tin giúp y giữ nhịp thở ổn định, cơ thể phối hợp nhịp nhàng. Khoảng cách với mục tiêu ngày càng gần, vạch đích cũng dần hiện ra trước mắt.

Y nghiêng trọng tâm về phía trước, không chút ngần ngại phát huy toàn bộ giới hạn.

Y thu hẹp khoảng cách, ngang bằng, rồi vượt qua đối thủ.

"Trường số 6 cố lên! Trường số 6! Aaa Tiểu Văn — Ngu Tiểu Văn! Chạy! Chạy đi! Cố lên! Cố lên!"

Cùng với tốc độ vượt mặt của y, tiếng cổ vũ của bạn học cùng trường dần lấn át cả mọi âm thanh khác. Y nghe thấy tiếng reo hò vang dội bên tai mình, rồi ngay khoảnh khắc y chạm đến vạch đích, tiếng cổ vũ bùng nổ như sóng dữ đập vào vách đá, cuộn trào và lan tỏa không ngừng.

Ngay khi cuộc đua kết thúc, y lập tức được mọi người vây quanh. Ngu Tiểu Văn vừa điều chỉnh nhịp thở, vừa đặt cây gậy tiếp sức lên vai, ngẩng cao đầu cười rực rỡ, đón nhận những lời khen ngợi, điềm nhiên bước đi như thể đó chỉ là chuyện nhỏ.

Chẳng mấy chốc, y trả lại gậy, rồi vớ lấy chiếc khăn của mình lên, giả vờ định đi về phía nhà vệ sinh để thoát khỏi vòng vây. Nhưng sau đó y lại rẽ hướng, rời khỏi sân điền kinh, nhanh chóng tiến về sân thể thao ở đầu bên kia trường. Nơi đang diễn ra trận chung kết giải quần vợt.

Từ đằng xa, y đã nghe thấy tiếng cổ vũ của khán giả bên đó, thế là bước chân y càng nhanh hơn.

Y bước vào khán đài chật kín người, sau những tiếng hò reo vang dội là khoảnh khắc căng thẳng lặng im. Y cố gắng chen vào tìm một chỗ đặt chân để đứng, rướn cổ lên, nhìn tỉ số trên bảng điểm, tấm bảng "Trường trung học Mạn Kinh số 6: Trường trung học Thực Nghiệm" được lật qua, hiện thành 30:40.

Ngu Tiểu Văn biết đối thủ đứng đối diện Lữ Không Quân, đó là học sinh năng khiếu thể thao của trường Trung học Thực Nghiệm kế bên. Người đó lớn hơn họ hai khối, chuyên đánh quần vợt, được đặc cách suất vào đại học nhờ năng khiếu quần vợt. Ở độ tuổi thanh thiếu niên này, chỉ cần chênh nhau một năm thôi là đã thấy rõ sự khác biệt, huống hồ đối thủ còn có vóc dáng của một Alpha trưởng thành, khiến Lữ Không Quân – một thiếu niên chưa phân hóa thành công – trông yếu thế hơn rất nhiều.

Lữ Không Quân mặc bộ đồ thể thao in phù hiệu trường cùng đôi giày trắng tinh. Cậu đội mũ lưỡi trai, cúi đầu nên không nhìn rõ biểu cảm. Cậu vẫn đeo dụng cụ chống cắn và vòng tay ức chế. Cậu thả bóng xuống đất. Trái bóng ngoan ngoãn bật lên, cậu thả lỏng cổ tay bắt lấy, rồi lại thả xuống, lặp đi lặp lại vài lần.

Cậu sắp phát bóng. Tiếng cổ vũ trên khán đài vang lên.

Ngu Tiểu Văn nhìn vào trận đấu căng thẳng và điểm số sít sao, rồi lại nhìn thiếu niên bị kìm hãm bởi dụng cụ chống cắn và vòng tay, một cảm xúc không rõ ràng bỗng nhiên dâng trào. Thế là lớn tiếng hô to: "Lữ Không Quân! Cố lên!"

Giọng của y mang theo hơi thở gấp gáp và sự nhiệt huyết cuồng nhiệt từ trận điền kinh, nhưng giữa vô số tiếng reo hò nó vẫn rất nổi bật.

Thiếu niên trên sân dừng tay đang định ném bóng. Sau đó cậu ngẩng đầu vốn đang cúi thấp, quay về phía này. Ánh nắng cuối cùng cũng chiếu rọi lên gương mặt cậu.

Khi ánh mắt bình tĩnh của cậu liếc về phía khán đài, khóe môi sau dụng cụ chống cắn hiếm khi cười lại khẽ nhếch lên, mà có khi đó chỉ là ảo giác.

Hơi thở mới vào được phân nửa thì đột ngột dừng lại trong khí quản của nhà vô địch điền kinh Ngu Tiểu Văn, vì thế mà y thiếu oxy. Nhịp tim tăng tốc, mặt cũng đỏ bừng. Não bộ trống rỗng, y theo bản năng muốn vẫy tay chào đối phương, nhưng cánh tay chỉ kịp nâng đến ngang ngực thì cậu thiếu niên đã quay đi, dùng mu bàn tay lau mồ hôi dưới cằm.

Sau đó cậu lùi lại một bước, ngẩng đầu, tập trung nhìn vào một điểm trên không trung.

Quả bóng được tung cao, đồng thời tay phải cầm vợt cũng nâng lên chuẩn bị.

Khi quả bóng đạt đến độ cao trùng với tầm mắt cậu, đường nét gân gót chân lập tức trở nên rõ ràng.

Nhảy lên, uốn người, vung vợt. Động tác trên không của cậu quá nhanh, chỉ trong nháy mắt, máy quay cũng khó mà ghi lại trọn vẹn. Ngu Tiểu Văn nhìn không chớp mắt.

Mãi đến khi trận đấu kết thúc, Ngu Tiểu Văn mới nhận ra lòng bàn tay ướt đẫm của mình đã bị móng tay bấm thành vài vết lưỡi liềm đỏ sâu.

Tuyệt thật.

Có thể gặp nhiều hơn một chút thì tốt biết bao.

Có thể mãi mãi nhìn thấy thì tốt biết bao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!