Tên tống tiền, hẳn cậu ta nên được xem là một cảnh sát gương mẫu.
Lữ Không Quân có thể cảm nhận được tinh thần chính nghĩa, trái tim nhiệt huyết và lòng trung thành của y, nhưng đồng thời y lại là một tên tống tiền và một tay cờ bạc.
Điều này vốn mâu thuẫn, nhưng bây giờ có vẻ lại trở nên hợp lý.
Cảnh sát kiêm tên tống tiền Ngu Tiểu Văn, khi làm cảnh sát thì được người người kính trọng, khi làm tên tống tiền lại vô tư, thành thạo làm chủ cuộc chơi. Thế nhưng y lại tự ti vì vấn đề sinh lý của mình, phải dùng câu "tôi có một người bạn" để hỏi ý kiến.
Một cảnh sát tài giỏi, từng nhận nhiều bằng khen, phá được vô số vụ án lớn, lại vì khuyết điểm sinh lý mà lại trở thành "ở đáy của hệ sinh thái" trong miệng mình. Vậy nên, vì không cam lòng, nên khi tình cờ có cơ hội, y liền muốn kéo một Alpha cấp cao nhất xuống bùn chơi đùa một phen sao?
Nếu không phải vì sự xuất hiện của tên tống tiền khiến Lữ Không Quân trở nên hỗn loạn chưa từng có, thì anh vốn luôn có thể kiểm soát kỳ dịch cảm của mình một cách có quy luật, không bao giờ phải đeo vòng tay, lúc nào cũng có thể nói ra câu "pheromone của cậu không thể ảnh hưởng được tôi", anh có thể luôn nỗ lực kiểm soát bản thân một cách hoàn hảo, như một con người nghị lực muốn thoát khỏi thế giới động vật ABO.
Nhưng bây giờ, bản thân mình lại bị lôi vào một kỳ dịch cảm hỗn độn, tất cả mọi dáng vẻ tệ hại đều phơi bày trước mặt đối phương, danh dự chẳng còn gì, phòng tuyến tan nát, tên tống tiền đạt được thành công vang dội. Vì thế tên tống tiền mới nói "chơi tiếp cũng chẳng còn ý nghĩa gì", bởi vì y đã áp đảo về mặt tinh thần. Nên y có thể thoải mái chấm dứt giao kèo tống tiền, bỏ đi dứt khoát và không bao giờ gặp lại?
Vậy nên, đây chính là lý do y tống tiền mình sao?
Đây có phải là câu trả lời đúng không?
Nếu nghĩ theo hướng này, thì mọi thứ đều có thể giải thích được. Tại sao trong cả nhà họ Lữ y lại chọn mình để tống tiền. Vì những người khác căn bản không có khả năng bị kéo xuống bùn để chơi đùa – những kẻ Alpha cấp cao nhất điên rồ trong nhà họ Lữ đều ở sẵn dưới bùn rồi, thậm chí còn lún sâu hơn cả tên tống tiền.
Lữ Không Quân cảm thấy bực mình. Nhưng lý do để tức giận lại không đủ thuyết phục. Vì trò đùa ác ý như thế này, so với thuyết âm mưu mà anh từng nghĩ về hành động tống tiền nhà họ Lữ, bản chất vẫn nhẹ nhàng hơn nhiều.
Cũng có lẽ vì anh là một bác sĩ, am hiểu sự phi lý của cấp bậc pheromone, cùng hành vi đánh dấu Omega như một món đồ, về lí, anh nên có chút cảm thông với chứng bệnh của tên tống tiền.
Nếu đây là sự thật, thì bản chất của vụ tống tiền này chẳng thay đổi bất cứ điều gì. Sau này, Lữ Không Quân vẫn là một Alpha cấp cao nhất không bị ảnh hưởng, có thể kiểm soát pheromone. Có thể một ngày nào đó, anh sẽ trở thành bạn đời văn minh với một Omega phù hợp cả về thể chất lẫn tinh thần, hoặc cũng có thể sẽ độc thân cả đời, tất cả đều tùy thuộc vào anh. Cuộc đời anh sẽ quay về đúng quỹ đạo, như lời tên tống tiền đã nói.
Và tên tống tiền cũng vậy. Dù thắng mình lần này, thì sao chứ? Cũng chẳng thay đổi được gì.
Sau này y vẫn sẽ không thể bị bất kỳ ai đánh dấu, dễ dàng phản ứng với pheromone của bất kỳ Alpha nào.
Dễ dàng, phản ứng, với, bất kỳ…
"Lữ Không Quân… đau, đau. Cậu sờ gì thế?"
Lữ Không Quân thấy bả vai đối phương khẽ rụt lại, đầu gối co lên, ánh mắt ngây ra nhìn anh.
… Anh buông chân đối phương ra.
"Dạo này bận quá à? Lại gầy đi." Anh nói.
"…" Tên tống tiền lập tức chạm vào má mình, rồi lại sờ xuống cẳng chân vừa bị Lữ Không Quân nắn từ dưới nắn lên như đang chẩn bệnh.
"Cậu giỏi thật đấy," Giọng điệu Lữ Không Quân hiếm khi cay nghiệt, "Cậu có lỗi với bữa ăn mà tôi đã mời và cả con cua bị cậu gặm như bã mía lắm đấy."
Cơn giận không thể bộc phát khiến Lữ Không Quân gần như mất kiểm soát. Khi chạm vào cổ tay, anh chợt nhớ cái vòng hiện đang trên tay tên tống tiền, anh đã đưa nó cho y.
Lúc rảnh phải đi mua cái khác. Nếu không phải vì không có chiếc vòng ấy, ban ngày anh cũng đã chẳng mất kiểm soát mà đánh Đinh Khai như vậy.
Anh nới lỏng khuy áo, kéo khóa xuống một chút, giật mạnh ra ngoài.
Tên tống tiền im lặng. Nói tiếp: "Được rồi, giờ không còn sớm nữa. Chẳng phải cậu còn phải về sân huấn luyện à? Bắt đầu đi."
Lữ Không Quân không định vạch trần chuyện "tôi có một người bạn" của tên tống tiền. Nhưng nếu vậy, suy đoán vừa rồi của mình về câu trả lời chính xác cũng chẳng thể nói ra.
Nếu đáp án đáng tin nhất không thể nói, thì càng không cần thiết phải nói ra những suy đoán không đáng tin khác, tiếp tục ván cược chắc chắn sẽ thua này.
Lữ Không Quân nhìn con xúc xắc đang quay không ngừng trên màn hình điện thoại.
Anh nói: "Tôi định bỏ cuộc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!