Nạn nhân im lặng một lúc rồi hỏi ngược lại Ngu Tiểu Văn.
"Muốn nói luôn ở đây à?"
"…"
Hôm nay Ngu Tiểu Văn mệt đến mức não sắp tê liệt luôn rồi, bây giờ y mới tỉnh táo lại đôi chút, bắt đầu phản ứng lại chút nữa sẽ xảy ra chuyện gì.
Ngón tay y siết nhẹ đường may quần, ngoảnh đầu nhìn về cánh cổng lớn của sở cảnh sát.
Sau đó y quay đầu lại, trên mặt thoáng hiện một vệt ửng hồng. Y nhỏ giọng dặn dò nạn nhân: "Cậu chờ tôi một chút."
Ngu Tiểu Văn chạy về sở cảnh sát. Y vào phòng làm việc, lấy một cây dù từ giá đựng ở góc tường, hai giây sau, y lại lấy thêm một cây. Quay đầu nói với Trần Tử Hàn: "Tổ trưởng, em ra ngoài chút rồi về ngay."
Trần Tử Hàn gật đầu ra hiệu: "Khỏi quay lại nữa, về nhà ngủ đi. Mấy ngày nay cậu chưa về nhà rồi."
"Vậy em đi đây."
Y lại tới phòng thay đồ, mở tủ cá nhân của mình, soi mình trong chiếc gương nhỏ trên cánh cửa, chỉnh lại tóc tai, rồi lấy theo thuốc mỡ và băng cá nhân.
Khi quay trở lại cổng, y nhìn thấy nạn nhân vẫn giữ nguyên tư thế đứng dõi mắt nhìn về phía mình. Ngu Tiểu Văn có ảo giác như người ấy vẫn giữ tư thế đó từ nãy đến giờ, đến đầu cũng không nhúc nhích.
Cảm giác hoang đường này khiến cánh tay Ngu Tiểu Văn ấm lên đôi chút, tâm trạng vốn nặng nề cũng bắt đầu dịu lại. Y bung dù, nhanh chóng chạy qua. Trước tiên y che cây dù của mình lên đầu cả hai người.
"Bác sĩ Lữ, tôi thấy sau này có khi cậu sẽ sinh chó con thật đấy." Giọng y mang theo ý cười, trêu chọc nạn nhân.
Nạn nhân nhíu mày: "Mấy chuyện tôi nói hôm đó cậu cứ quên hết đi."
"Ái chà. Hôm nào cơ? Chẳng lẽ cậu ghi nhớ lời đã nói với cán bộ theo từng ngày luôn sao?"
"…" Miệng nạn nhân mím thành một đường thẳng.
Ngu Tiểu Văn đưa cây dù còn lại cho đối phương, nạn nhân nhận lấy dù, lập tức lùi lại một bước như để vạch rõ ranh giới, rồi bung dù.
Y lại lấy ra thuốc mỡ và băng cá nhân, nạn nhân cúi đầu nhìn.
Ngu Tiểu Văn: "Thuốc tôi hay dùng, nhìn cậu thảm quá. Đưa cậu trước."
Y ngẩng đầu lên trong bóng râm cây dù, lần nữa quan sát vết thương của nạn nhân.
"Mẹ nó, bị người ta đánh thật à… Cậu là bác sĩ nghiên cứu chứ có phải ra chiến trường đâu. Họ không thể nương tay một chút sao?"
Nạn nhân cầm dù, không lên tiếng.
Ngu Tiểu Văn bóc một miếng băng cá nhân, đưa cho đối phương: "Dán vào vết thương ở khóe miệng trước đi. Thuốc mỡ trị bầm này cậu mang về tự bôi, bôi trước khi ngủ."
Nạn nhân nhận lấy băng cá nhân, dán vào khóe miệng. Ngu Tiểu Văn giúp đối phương chỉnh lại phần rìa băng cho ngay ngắn rồi ấn chặt. Tiếp đó y đưa nốt thuốc còn lại cho đối phương, nhưng khi đối phương chuẩn bị nhận lấy, Ngu Tiểu Văn lại rụt tay thu thuốc về.
Không phải y cố ý trêu chọc nạn nhân, mà là vì vừa nhắc đến vụ bác sĩ, y mới sực nhớ ra, chủ nghiệm Viện Sinh học chắc chắn có loại thuốc tốt hơn của mình cả ngàn lần. Cảm giác bản thân hơi bao đồng.
"Cậu vẫn nên dùng thuốc của mình đi, bác sĩ Lữ," y nói.
"Lát nữa tôi phải về thẳng sân huấn luyện. Cảm ơn cán bộ." Nạn nhân nói, sau đó cầm lấy thuốc mỡ từ tay Ngu Tiểu Văn.
Không hổ là bác sĩ, đầu ngón tay đối phương có độ chính xác cực cao, trong bóng tối vẫn có thể nắm chuẩn mà không chạm vào lòng bàn tay của Ngu Tiểu Văn dù chỉ một chút.
Ngu Tiểu Văn càng cười tươi hơn: "Hồi cậu trong kỳ dịch cảm vẫn đáng yêu hơn."
Nạn nhân: "… Đừng nhắc lại chuyện đó nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!