Chương 30: (Vô Đề)

Cuộc đời của tên tống tiền thoạt nhìn có vẻ đơn giản, chẳng có gì đáng nghi. Tại sao y lại chọn mình để tống tiền, ban đầu, đây quả thật là điều Lữ Không Quân quan tâm nhất. Bởi nếu có thể biết được động cơ của đối phương, có lẽ anh sẽ tránh rơi sâu vào cái bẫy mà y giăng ra.

Nhưng cuộc sống yên bình đã bị tên tống tiền quậy rối tung cả lên. Những hình phạt quá sức tưởng tượng đều từng trải cả rồi, hành vi tống tiền dường như cũng đã đi đến hồi kết. Cái gọi là động cơ, trên thực tế, hình như chẳng còn ý nghĩa gì mấy.

Hơn nữa, tên cảnh sát chuyên đi tống tiền này chẳng hề đơn giản, cũng có khả năng y đang bày mưu tính kế cho một cái bẫy mới. Mỗi lần đụng độ với y, cuộc sống của mình lại càng thêm rối ren.

Trên màn hình điện thoại, xúc xắc xoay vòng, nhưng vì quá lâu không nhận được phản hồi nên đã tự động tắt màn hình.

Hai người đối mặt với nhau một lúc, tên tống tiền ngả lưng ra ghế trước, ấn chuông gọi món.

"Cậu cứ suy nghĩ đi, để tôi gọi món," y nói – "Không cần vội, ăn xong rồi hãy quyết định cũng được."

Người phục vụ nhanh chóng bước vào, cúi mình đứng trước mặt hai người. Tên tống tiền gọi vài món, thay vì chọn món đắt nhất, y chỉ gọi thêm vài món ăn kèm với hải sản.

Sau khi người phục vụ rời đi, tên tống tiền nhìn sang Lữ Không Quân. Nhưng khi ánh mắt Lữ Không Quân tập trung nhìn lại, y lại hướng mắt ra ngoài cửa sổ.

Rất nhiều đoàn du lịch thường tổ chức các buổi lửa trại bên bờ biển, bắn pháo hoa. Từ độ cao này, họ có thể thấy những chùm pháo hoa rực rỡ, lấp lánh lóe lên phía dưới mà không nghe được tiếng nổ vì khoảng cách khá xa.

"Tôi có một người bạn từng đi du lịch ở nước C," tên tống tiền nói như thể đang bâng quơ "Cậu ấy bảo ở đó có một thành phố tên Giang Thành, không có biển, nhưng có một con sông. Mùa đông, Giang Thành tuyết rơi dày đặc. Khi tuyết phủ trắng hai bên bờ sông, họ sẽ bắn pháo hoa. Cậu ấy bảo nơi đó đẹp hơn bãi biển ồn ào này nhiều, ngắm pháo hoa trên nền trời tuyết tuyệt lắm, cứ như thể pháo hoa được dành riêng cho cậu ấy vậy."

Lữ Không Quân nhìn pháo hoa xa xa ngoài cửa sổ một lúc, mãi cho đến khi chúng ngừng lại.

Sau đó anh quay về phía tên tống tiền bên kia bàn, đáp lại câu chuyện phiếm: "Ừ. Tôi cũng rất thích Giang Thành."

Tên tống tiền: "…Ngay cả cậu cũng từng đến Giang Thành?"

Ngay cả?

Lữ Không Quân: "Tôi là chuyên gia y khoa, thường phải đi nhiều nơi để dự hội thảo."

Tên tống tiền: "Đến cậu cũng từng thấy tuyết rồi sao?!"Lữ Không Quân: "Ừm."

Tên tống tiền hậm hực khụt khịt mũi. Sau đó thở dài: "Mẹ nó, làm cảnh sát khổ chết đi được…"

Lữ Không Quân im lặng.

Nhưng tên tống tiền thì không bao giờ chịu để không khí tĩnh lặng quá lâu. Y nghịch chiếc vòng trên tay, xoay tròn quanh cánh tay, rồi khơi lại chủ đề: "Vậy cậu đến Giang Thành để dự hội thảo gì?"

Lữ Không Quân sắp xếp từ ngữ, cố gắng không dùng thuật ngữ chuyên ngành để trả lời y: "Người dân nơi đó dường như có khả năng cảm nhận pheromone yếu hơn những khu vực khác. Nhiều hội thảo nghiên cứu chuyên môn đã đến đó tổ chức để tìm hiểu các yếu tố như khí hậu, từ trường, và sự tiến hóa sinh học dẫn đến khả năng này."

Tên tống tiền mờ mịt chớp mắt mấy lần.

Một lúc sau, y hỏi: "Vậy cậu cho rằng việc cảm nhận pheromone kém là một dạng tiến hóa?"

"Đây không chỉ là vấn đề sinh học, mà còn thuộc các phạm trù xã hội, đạo đức và triết học," Lữ Không Quân đáp, "Nhưng cá nhân tôi cho rằng đúng là như vậy."

Tên tống tiền lại nghiêng người về phía trước, chống hai tay lên bàn, thế là ngọn hải đăng nhỏ lóe lên trong mắt y.

"Không biết tôi có hiểu sai không, nhưng nếu cậu nói là do từ trường và khí hậu, vậy có nghĩa là những người nước ngoài như chúng ta khi đến Giang Thành cũng có thể bị ảnh hưởng nhỉ? Chẳng hạn, khi ở đó, rất có thể cậu sẽ không cảm nhận được pheromone của tôi…"

Tên tống tiền ngừng lại một chút, vài giây sau y đổi cách diễn đạt rồi tiếp tục: "Ở Giang Thành, dù cậu có là Alpha cấp cao nhất thì cũng sẽ khó cảm nhận được pheromone của tôi?"

"Đúng vậy," Lữ Không Quân trả lời.

Tên tống tiền tặc lưỡi đầy ngạc nhiên. Rồi y lại tiếp tục hướng mắt ra cảnh đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt dường như có chút trông mong và mơ mộng.

Y nâng tay, đầu ngón tay chạm môi đầy suy tư: "Vậy ở đó, tôi cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi pheromone của Alpha. Dù tôi là một O cấp thấp đi chăng nữa."

Lữ Không Quân: "Khả năng cậu bị chi phối bởi pheromone của Alpha sẽ giảm đi đáng kể."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!