Chương 29: (Vô Đề)

Ngu Tiểu Văn bước ra từ sau gốc cây thì thấy nạn nhân với bộ vest chỉnh tề, đĩnh đạc đứng trước cửa tòa nhà đang nhìn về phía y. Dòng người qua lại ở cửa đều vô thức hướng mắt về phía anh hoặc ngoái nhìn anh chăm chú hồi lâu.

Thấy Ngu Tiểu Văn đi ra từ sau gốc cây, nạn nhân khẽ nghiêng đầu, ra hiệu cho y bước đến.

Ngu Tiểu Văn nhìn anh, chợt nghĩ rằng đúng là mình đã bị bệnh nặng rồi. Bóng dáng cậu thiếu niên mặc quần dài đi giày thể thao như chồng lên người đàn ông mặc vest lịch lãm, dưới ánh đèn tráng lệ của tòa nhà, hóa thành một cảm giác mới lạ.

Y ngập ngừng một chút rồi bước tới.

Lữ Không Quân đến S House cũng là bởi liên quan đến tên tống tiền mình đây, vậy mà lại đến mức khiến anh bị người khác bàn tán tệ hại như vậy. Ngu Tiểu Văn cảm thấy xấu hổ vì hành vi tống tiền của mình. Do dự một lúc, y quyết định sẽ báo cho đối phương những điều mình vừa nghe được.

Tuy Ngu Tiểu Văn không đánh giá cao Trần Kiến nhưng về cô nàng trưởng ban xinh đẹp kia, dù lần trước chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn, y thực sự thấy cô ấy rất ổn, có thể nói là rất phù hợp với Lữ Không Quân ở mọi phương diện.

Mặc dù hiện tại Lữ Không Quân vẫn chưa khởi động hệ thống tình cảm, cũng từng nói mối quan hệ giữa mình và người trưởng ban kia chỉ là công việc, nhưng nếu có duyên, tương lai thế nào nào ai biết trước. Chẳng phải cậu ta cũng từng nghĩ đến chuyện kết hôn đấy ư.

Nghĩ đến hai chữ "tương lai", ngực Ngu Tiểu Văn nặng nề đến nỗi muốn nôn ra, tất nhiên cũng có một phần là do đói quá.

Y đứng trước mặt nạn nhân, gãi cằm rồi báo cáo: "Trần Kiến đã kể chuyện gặp cậu ở S House cho em gái hắn nghe rồi, miêu tả cậu thảm đến mức không dám nhìn, chẳng khác gì cá lọt lưới dưới địa ngục hết."

Mặt nạn nhân đờ ra, đáp: "Ồ."

Con mẹ nó tên lãnh đạm này! Ngu Tiểu Văn phím lời: "Cậu không định giải thích mấy câu với người ta đi à?"

Nạn nhân trông cũng chẳng mấy bận tâm, giọng bình thản đáp: "Giải thích cái gì? Giải thích xong, cô ta lại nghĩ tôi có ý với mình, rồi lại đòi hẹn hò, đi đi lại lại thì lãng phí biết bao nhiêu thời gian làm việc. Cậu không biết việc có quan hệ mập mờ với người can hệ đến tài chính dự án phiền thế nào đâu."

"…"

Quả nhiên.

Ngu Tiểu Văn mừng thầm trong bụng nghĩ, có thể vòng vèo đủ kiểu để cuối cùng vẫn được ở bên Lữ Không Quân FA, thậm chí còn từng quấn quýt thân thể cùng anh một đêm như thế mà không cần phải gánh chịu hậu quả, căn bệnh nan y của mình chẳng khác nào siêu năng lực.

Chợt nảy ra suy nghĩ lươn lẹo đầy vui sướng, y nhận ra căn bệnh này không phải hoàn toàn chỉ có hại.

"Có cậu thôi đã đủ khiến tôi nhọc lòng rồi." Nạn nhân lại nói.

"Sao cậu lại so sánh như thế." Ngu Tiểu Văn nhướng môi bật cười thành tiếng, "Hẹn hò với cô gái tốt như vậy cũng coi là lãng phí thời gian à?"

"Nếu thấy tốt thì tự đi mà theo đuổi cô ta. Dù gì cán bộ Ngu cũng rất tài giỏi trong việc quyến rũ người khác mà." Nạn nhân mỉa mai xong thì chuyển chủ đề ngay trước khi Ngu Tiểu Văn kịp phản bác, "Tôi đói. Cậu còn muốn lên trên không?"

Ngu Tiểu Văn nhún vai, "Đến cũng đến rồi, nên gặp thì cũng đã gặp rồi, đi thôi. Sau này biết đâu lại chẳng còn cơ hội đến nữa."

Hai người vô thức giữ khoảng cách, lần lượt bước vào trong.

"Sao cậu lại đánh Đinh Khải?" Ngu Tiểu Văn hỏi.

Nạn nhân: "Đinh Khải là ai?"

Hai bên lối đi ở tầng một của tòa nhà là những cửa hàng và quầy trưng bày đồ xa xỉ, một số du khách đang tham quan và trò chuyện. Khoảng cách giữa hai người lại giãn ra thêm chút nữa.

Ngu Tiểu Văn không hỏi gì thêm, bởi món đồ thủ công bằng pha lê trên quầy hàng đã hấp dẫn ánh mắt y. Đó là hai con thiên nga, đầu chúng chạm nhau tạo thành hình trái tim, dáng vẻ duyên dáng yên bình, lông vũ được chạm khắc tinh xảo. Dưới ánh đèn, chúng phản chiếu màu sắc cầu vồng kỳ diệu. Trên đế của chúng còn khắc dòng chữ: "Bách niên hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm."

Món đồ thủ công mộng mơ vô cùng, xinh đẹp vô đối, nhưng giá trên bảng niêm yết lại khiến Ngu Tiểu Văn choáng váng.

"Vì cậu," Nạn nhân đáp. Anh cũng dừng lại cùng Ngu Tiểu Văn nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định, trông như cũng đang thưởng thức món đồ thủ công.

"Tôi phải nghe mệnh lệnh của cậu, mà gã kia lại đánh cậu. Vậy tôi là cái khỉ gì, dưới cơ hắn ta chắc?"

Ngu Tiểu Văn không nhịn được bật cười thành tiếng nên vô thức quay đầu nhìn nạn nhân một cái. Nạn nhân dường như cũng thấy món đồ thủ công khá ổn, khuôn mặt điển trai thoáng chốc không còn lạnh lùng. Anh vươn tay lướt qua ánh cầu vồng, để ánh cầu vồng từ pha lê in lên lòng bàn tay.

Ngu Tiểu Văn bước vòng lại, nhích về phía đối phương nửa bước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!