Chương 28: (Vô Đề)

Tên tống tiền vịn vào chiếc ghế đối diện Lữ Không Quân, chậm rãi ngồi xuống. Sau khi xoa xoa mái tóc, y nói: "Cậu ngoan quá đấy."

Hệ thống ngôn ngữ của tên tống tiền khá khó hiểu.

Lữ Không Quân cũng đã bắt đầu quen với điều này nên không đến mức phun nước. Anh nói: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

"Hửm?" Tên tống tiền nghiêng người tới gần bàn, chống cằm nhìn anh.

"Tôi sắp phải đi huấn luyện quân sự, chuyện này liên quan đến việc thăng chức nên nhất định phải đi. Bởi vậy, trong một thời gian ngắn tôi sẽ không thể trả lời tin nhắn, gọi là đến, hay hoàn thành mệnh lệnh của cậu ngay lập tức được." Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nhưng nhiệm vụ cố định mỗi tối vẫn có thể thực hiện."

Tên tống tiền: "Bao lâu?"

"Nửa tháng." Lữ Không Quân đáp.

Tên tống tiền im lặng một lúc, nói: "Không được đi."

Lữ Không Quân đặt tách trà xuống, quyết định thẳng thắn. Dựa vào những gì xảy ra trong thời gian gần đây, anh nhận ra mình cần phải nhanh chóng giải quyết vụ tống tiền này, không thể trì hoãn thêm nữa. Sự việc tồi tệ ngày hôm qua chỉ là khởi đầu, anh không dám tưởng tượng sau này sẽ còn diễn biến thế nào.

Anh nói: "Vậy cậu cứ đăng video Lữ Thanh Xuyên…"

"Đùa cậu thôi." Tên tống tiền cong cong đôi mắt, đưa tay chạm vào tách trà trong tay anh. "Đi đi. Tôi đồng ý. Chúc chủ nhiệm Lữ sớm thăng chức, tiền đồ rộng mở."

Lữ Không Quân cúi đầu, nhìn thấy đầu ngón tay của tên tống tiền rất khéo léo tránh các khe ngón tay của anh, chỉ khẽ lướt qua hoa văn trên tách trà rồi thu tay lại.

Đốt ngón tay trỏ của tên tống tiền có một vết chai, đó là dấu vết để lại từ việc luyện tập bắn súng.

Bắn súng.

Bắn.

Súng.

… Lữ Không Quân siết chặt tách trà.

Cơ thể anh không ổn chút nào. Loại sinh vật gì mà chỉ nhìn vết chai trên ngón tay của cảnh sát hình sự mà cũng có thể tưởng tượng ra chuyện đó?

Anh uống một ngụm lớn trà rồi mạnh tay đặt cái tách xuống bàn. Phản ứng "dư âm" này sẽ kéo dài bao lâu? Anh lấy điện thoại ra định nhắn tin hỏi Cao Vũ Đinh, nhưng rồi lại thôi.

Tham gia khóa huấn luyện quân sự có lẽ là cách tốt nhất để cai nghiện.

"Dù cậu không cho thì tôi vẫn đi." Anh nói, "Con người ai cũng có giới hạn. Tôi sẽ không vì những việc bẩn thỉu của Lữ Thanh Xuyên mà tự bán mình để cậu đùa bỡn mãi."

Tên tống tiền nhìn anh, cười không nói gì.

Một lúc sau, tên tống tiền bảo: "Bác sĩ Lữ đã hết chịu nổi tôi rồi sao? Vậy cậu định làm gì? Muốn tôi đăng tải video tuyệt vời đó lên mạng à?"

Tên tống tiền ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế với vẻ mặt bất cần, khóe miệng nhếch lên.

Lữ Không Quân muốn tỏa ra pheromone để cho đối phương nếm mùi.

Cuối cùng anh vẫn kiềm chế được bản thân. Hít nhẹ một hơi, khoanh tay lại, giữ thái độ bình tĩnh lý trí: "Cảnh sát Ngu Tiểu Văn, cậu nên hiểu là tôi không thể chấp nhận việc bị cậu tống tiền vô thời hạn. Cậu phải cho tôi biết ngày kết thúc, nếu không thì chấm dứt ngay tại đây. Tất nhiên cậu có thể phát tán video ra ngoài, nhà họ Lữ sẽ phải chịu hậu quả và bản thân cậu cũng vậy.

Cậu hẳn biết rõ hậu quả khi đụng đến Lữ Thanh Xuyên là gì rồi chứ?"

Tên tống tiền suy nghĩ rất nghiêm túc. Rồi đưa ra câu trả lời.

Y nói: "Được."

Lữ Không Quân: "… Hửm?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!