Chương 27: (Vô Đề)

Editor: caphaos | Beta: Beihe

Sáng sớm. Ngu Tiểu Văn cuộn tròn ngủ trên ghế sofa trong phòng khách, bỗng nghe thấy tiếng ồn lộn xộn vọng ra từ phòng ngủ. Y mệt mỏi đến mức trở nên cáu kỉnh, vùi đầu thật sâu vào trong chăn.

Nhưng y vẫn không thoát được. Nạn nhân bước ra, đứng ngay bên đầu y, giọng khiếp sợ đến mức phá hỏng hình tượng vốn có: "Ngu Tiểu Văn… Sao tôi lại ngủ trên giường của cậu?"

Ngu Tiểu Văn chẳng phản ứng gì, thấy thế nạn nhân còn ngồi xuống, không chịu buông tha mà kề sát mặt gọi thẳng tên y: "Ngu Tiểu Văn."

Ngu Tiểu Văn đành dụi mắt: "À… khụ khụ…"

Giọng y khàn đặc, ho khan vài tiếng. Một lúc sau mới khó nhọc nói: "Ai là tu hú chiếm tổ ý nhỉ? Sao cậu còn dám hỏi câu đấy với con chim chích hả?"

"… Tôi không nhớ gì cả." Nạn nhân nói.

Ngu Tiểu Văn bật cười, giọng điệu châm chọc: "Ồ? Thế thì tốt. Có vài chuyện không nên nhớ lại thì hơn."

Nạn nhân nhìn y, trầm ngâm suy nghĩ. Đầu tiên, anh bất ngờ đưa tay sờ lên dụng cụ chống cắn của mình, sau đó lại thả tay xuống. Tiếp đó anh đứng dậy, bước đến bên cạnh thùng rác, nhìn vào trong.

Ngu Tiểu Văn nhìn chằm chằm vào anh.

Quả nhiên tên lạnh lùng này đã khỏe lại. Chỉ số thông minh quay về rồi.

Nạn nhân tiếp tục quay đầu nhìn về phía Ngu Tiểu Văn, còn y thì giả vờ nhắm mắt, như thể đã ngủ tiếp.

Nạn nhân chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn ngồi xuống, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lật hộp TS-4 để kiểm tra.

Nếu không có vấn đề gì khác, nạn nhân sẽ nhìn thấy dưới đó có kim tiêm đã gỡ đầu kim và cả chai thuốc.

Nạn nhân trầm tư thêm một lúc, sau đó đứng dậy quay về phòng ngủ, rồi lại bước ra, hơi đổi giọng: "Ga giường… hơi cứng. Mới thay à?"

"Ừ." Ngu Tiểu Văn yếu ớt hắng giọng, vừa xoa lưng vừa ngước nhìn nạn nhân: "Bị cậu làm loạn hết cả lên, không dùng được nữa nên tôi phải thay đấy."

Y nhìn thấy ngón tay của nạn nhân co lại, các khớp ngón tay trắng bệch.

"Tôi làm…?"

Ngu Tiểu Văn nhếch miệng cười nhìn anh: "Bác sĩ Lữ đúng là khỏe mạnh thật đấy, chảy cả lít máu mũi mà giờ vẫn khoẻ như vâm."

"… Máu mũi?" Ngón tay của nạn nhân dần thả lỏng.

"Chứ còn gì nữa. Cậu xem, cậu biến giường của cảnh sát hình sự thành hiện trường án mạng. Làm tôi nổi bệnh nghề nghiệp, suýt thì lấy phấn trắng ra vẽ vòng quanh cho cậu rồi." Ngu Tiểu Văn nói.

"Cậu nhớ à?" Nạn nhân lại ngước lên, ánh mắt sắc bén.

Ngu Tiểu Văn: "…"

Sơ ý rồi. Nếu thuốc nói thật tiêm cho Ngu Tiểu Văn thì đáng ra bây giờ y phải bị mất trí nhớ mới phải.

Y vẫy tay, rồi nói thêm: "Tôi cũng ngủ mà, được chưa. Vừa ngủ dậy đã thấy… cậu nằm trên giường, suýt nữa hù tôi hết hồn. Này, thế rốt cuộc cậu đến nhà tôi làm gì vậy?"

Nạn nhân mím môi dưới, không trả lời lý do đến thăm lúc nửa đêm.

Ngu Tiểu Văn ngơ ngác gãi đỉnh đầu, nhân tiện xoa nhẹ sau gáy, trông rất vô tội: "Chẳng lẽ chất lượng nước ép O cấp thấp không hiệu quả, nên cậu vác bằng chứng cơ thể đến đây đòi lý lẽ? Mà đáng ra tôi không nên mở cửa cho cậu mới đúng. Là tôi mở cửa cho cậu à? Sao tôi chẳng nhớ gì cả…"

"…" Nạn nhân dường như đã tìm được điểm mà ký ức của mình bắt đầu mờ đi, cảm thấy hợp lý, nên dần dần bình tĩnh lại.

"Thuốc rất hiệu quả. Là vấn đề của tôi thôi. Cảm ơn cậu đã giúp."

Ngu Tiểu Văn quan sát sắc mặt của nạn nhân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!