Editor: caphaos | Beta: Beihe
Thời gian trên điện thoại: 20:54
Ngu Tiểu Văn ôm được một lúc nhưng chẳng thấy nạn nhân phản ứng chút nào, chỉ cảm nhận được cơ thể nóng rực của người nọ vì đang trong giai đoạn bùng phát.
Y tự biên tự diễn thế này cũng thấy hơi ngượng ngùng, liền ra lệnh: "Cậu cũng ôm tôi đi."
Qua một lúc, bàn tay nạn nhân mới chậm rãi trườn lên lưng y.
Quá nhẹ. Khiến người ta nổi da gà, Ngu Tiểu Văn phản xạ có điều kiện co người lại, lưng hơi cong lên, đốt sống ấy liền trượt khỏi ngón tay của đối phương. Ngón tay nạn nhân khựng lại một chút rồi cũng rời đi.
"Cậu yêu tôi?" Nạn nhân bình tĩnh hỏi.
Ngu Tiểu Văn không hiểu sao anh phải hỏi thế lần nữa, nhưng câu hỏi này làm sống mũi y cay cay. Y ôm chặt hơn, muốn đối phương tin tưởng: "Tôi yêu cậu. Tôi yêu cậu. Tôi yêu cậu."
"Cậu yêu tôi?" Đối phương lại hỏi thêm lần nữa..... Câu hỏi này mà phải hỏi tận hai lần.
Chắc là thấy buồn cười đây mà..... Ngượng thật. Chủ động đến vậy rồi mà lại không nhận được gì, giờ y có cảm giác mông mình lành lạnh. Ngu Tiểu Văn bỗng muốn bỏ chạy. Y chống tay lên mép giường, muốn quay người đi.
Nạn nhân hỏi: "Đi đâu?"
Ngu Tiểu Văn không trả lời, chỉ lặng lẽ mò ra mép giường, ai ngờ lại đụng phải cánh tay đang chống bên giường của nạn nhân.
Rồi cánh tay đó ôm lấy y, kéo mạnh về phía sau. Cả tấm lưng Ngu Tiểu Văn lập tức cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi, cùng nhịp tim thình thịch nặng nề..... Trong bóng tối, đối phương còn vô tình... túm lấy y.
"Cậu định đi đâu?" Lần này giọng nói vang sát bên tai, "Cậu rất thích trêu tôi như thế, đúng không?"
Ngu Tiểu Văn đã mơ hồ: "Cái gì?..."
Nạn nhân: "Được thôi."
"Cái gì..." Được cái gì cơ?
Con gấu Ngu Tiểu Văn này chỉ cần bị bác sĩ sờ qua loa là đã chịu không nổi, ý chí đấu tranh vô cùng mãnh liệt: "Thôi, hay là để tôi vào nhà vệ sinh lấy chút nước cho cậu..."
"Có phải muốn chuẩn bị trước không?" Nạn nhân dường như không nghe rõ y nói gì, nên vô tình ngắt lời, "Dùng tay trước à?"
"Tay? Tay cậu á? Không cần đâu..." Ngu Tiểu Văn nghĩ tới đôi tay dài, mảnh khảnh, nổi rõ gân xanh của anh, đầu óc đơ ra, vô thức bò đi. Nhưng cổ y bị giữ lại, không bò được bao xa.
Ngu Tiểu Văn trả lời: "Không... không cần đâu. Ban ngày dùng ống nghiệm là đủ rồi."
Một lúc sau, nạn nhân đắn đo đáp lại: "Tôi và ống nghiệm không cùng kích cỡ."
Ngu Tiểu Văn: "Tôi biết. Nhưng mà... Ưm-..."
Y bị đè úp xuống giường, rồi cảm giác như hồn lìa khỏi xác.
Hoàn toàn khác với ống nghiệm.
Y giống như đà điểu, úp mặt vào gối để ngăn âm thanh thoát ra, nhưng một lát sau vẫn không chịu nổi mà phát ra tiếng nghẹn ngào.
Động tác của đối phương khựng lại một chút, rồi tiếp tục.
Một lúc sau, Ngu Tiểu Văn mặt dày quay đầu lại nói: "Này, Lữ Không Quân, cậu... cậu không thể nói gì đó à?"
"Nói gì?" Giọng điệu của nạn nhân vẫn bình thản như cũ, sự tương phản này khiến Ngu Tiểu Văn đang mềm nhũn bây giờ càng thêm xấu hổ.
"Hừ." Ngu Tiểu Văn yêu cầu: "Chẳng lẽ cậu không có chút cảm nghĩ nào à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!