Chương 25: (Vô Đề)

Editor: caphaos | Beta: Beihe

Ngu Tiểu Văn nhìn những đóa hồng mai nở rộ trên giường, có phần ngẩn người.

Y ngẩng đầu, thấy khuôn mặt nạn nhân lại xuất hiện biểu cảm vừa suy sụp vừa giận dữ, xen lẫn tủi thân, cơ thể không tự chủ mà đổ về phía trước. Ngu Tiểu Văn lập tức ôm lấy anh.

Nạn nhân dựa vào cổ y, hơi thở dồn dập, cơ thể cũng bắt đầu trở nên cứng đờ. Ngu Tiểu Văn dùng hai tay đỡ anh dậy, nhìn thẳng vào mặt người kia rồi hỏi: "Cậu sao thế? Thuốc thay thế vẫn không hiệu quả à? Phải không?"

Nạn nhân nhìn y chằm chằm, muốn nói gì đó, nhưng khi mở miệng, thứ phát ra chỉ là tiếng răng va vào nhau lập cập. Ngu Tiểu Văn vội vàng đỡ anh nằm xuống giường. Sau đó thò tay vào túi nạn nhân lấy điện thoại ra, gọi cho Cao Vũ Đinh. Sau hai hồi chuông, đầu bên kia bắt máy.

"Alo?"

Giọng nói này rất trầm, không giống với giọng của vị bác sĩ ban nãy. Vì vậy Ngu Tiểu Văn im lặng không nói gì. Đầu dây bên kia im lặng một lát, khẽ hừ cười một tiếng rồi nói tiếp: "Cậu là "bữa thay thế" à?"

Giọng điệu này Ngu Tiểu Văn nhớ rất rõ, không sai, đó chắc chắn là Lữ Kỳ Phong. Nhưng tại sao Lữ Kỳ Phong lại ở cùng với vị bác sĩ kia?

Ngu Tiểu Văn không biết, nhưng nếu chuyện này liên quan đến đầu não tình báo của quân bộ nhà họ Lữ, thì sẽ khá phức tạp. Thế nên y lặng lẽ cúp máy.

Y cáu kỉnh vò đầu bứt tóc, nhảy xuống giường, vo một cục giấy nhét qua dụng cụ chống cắn, lau mồ hôi dưới mũi đối phương: "Lữ Không Quân, tôi phát hiện trước đây mình nhìn cậu qua lăng kính màu hồng, xem ra cậu chẳng ưu tú đến vậy. Sao cậu có thể khiến mình ra nông nỗi này? Thân thể như vậy sao không ở nhà nghỉ ngơi đi? Như này thì làm bác sĩ cái chó gì?

Cậu chỉ biết gây thêm phiền phức cho người khác thôi!"

Y nghe thấy nạn nhân vẫn đang lẩm bẩm nói gì đó, giọng rất nhỏ và mơ hồ. Ngu Tiểu Văn liền ghé sát vào nghe.

"Tôi muốn… miệng… miệng… cậu…"

"Haha, còn dọa tôi nữa. Bây giờ cậu chỉ biết đánh võ mồm thôi." Ngu Tiểu Văn thô bạo nhét thêm giấy vào mũi nạn nhân, "Yên tâm đi, chuyện mất mặt của cậu tôi sẽ không nói ra đâu. Cậu thấy đó, vì giữ thể diện cho cậu, tôi còn dập máy rồi. Nhưng giờ phải làm sao đây, hửm? Tôi là tên tống tiền chứ đâu phải suối nguồn, đã làm rồi nên không thể cho cậu thêm đâu."

Ngu Tiểu Văn mở ngăn kéo, lấy hộp thuốc của mình ra. Bên trong có thuốc chữa bệnh của y, còn có một ít ống tiêm ức chế Omega, nhưng chẳng giúp ích gì cho nạn nhân.

Còn một ống "thuốc an thần" vừa lấy từ nhà của nạn nhân về.

Do Ngu Tiểu Văn thực sự rất mệt, nên sau khi về nhà, y chỉ bỏ vỏ ngoài của nó rồi cho vào hộp thuốc của mình. Chưa kịp dùng thì đã ngủ quên.

Thuốc an thần này có lẽ không có tác dụng gì với Alpha đang trong kỳ dịch cảm. Bởi nếu nó có tác dụng thì Lữ Không Quân đã dùng từ sớm rồi.

… Nhưng tên này đã chảy máu mũi rồi. Ít nhất phải để cậu ta bình tĩnh lại, ngủ một giấc ngon lành vẫn tốt hơn.

Vậy nên Ngu Tiểu Văn mở lọ thuốc, trộn đều, tiêm vào cánh tay nạn nhân.

Một lúc sau, nạn nhân mở mắt, ánh mắt có chút mơ màng, nhưng nhìn chung có vẻ đã bình tĩnh hơn đôi chút.

Ngu Tiểu Văn nói khẽ: "Ngủ đi. Ngủ một giấc thật ngon."

Nạn nhân nhìn thấy kim tiêm và lọ thuốc bột trên bàn, mắt mở to.

"… Cái này." Anh nói chuyện chậm rãi, rất nhẹ nhàng.

"Tôi vừa tiêm cho cậu đấy." Ngu Tiểu Văn đáp, "Cho cậu ngủ một giấc."

Nạn nhân tròn mắt nhìn vài giây, lắc đầu, ngồi dậy, chụp lấy lọ thuốc và kim tiêm: "Tôi muốn về nhà."

"Đừng quậy nữa." Ngu Tiểu Văn ấn anh nằm xuống, nói: "Vừa mới tiêm thuốc an thần, cậu còn lái xe được chắc."

Lữ Không Quân không nói gì. Hai hàng lông mày nhíu chặt, như đang cố gắng chống cự điều gì đó, "Ừm. Được… tôi muốn về nhà."

"…" Ngu Tiểu Văn bắt được vẻ mặt của anh, nheo mắt lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!