Editor: caphaos | Beta: Beihe
Lữ Không Quân nhìn tên tống tiền khuất bóng trong màn mưa rồi mới xoay người trở về phòng. Anh lấy ra một miếng bông y tế, thấm đẫm nước thuốc, rồi ngậm vào miệng.
Anh bước vào phòng tắm, bắt đầu xả nước. Khi nước đã được nửa bồn, anh thả vào đó vài loại thảo dược hỗ trợ lưu thông máu, rồi đổ nốt phần thuốc còn lại vào, sau đó cởi bỏ quần áo, ngồi vào trong.
Anh dùng nước trong bồn để làm ướt người, đặc biệt là tuyến thể dưới cổ. Tiếp theo anh nắm lấy cần điều khiển vừa thô vừa to nổi lên mặt nước.
Việc này, anh không quen làm.
Một lúc sau, anh nhắm mắt lại, gồng cứng người, trong tưởng tượng, Lữ Không Quân đã thả hàng nghìn hạt giống chó con vào một nơi ấm áp, gợn sóng như trong bồn tắm.
Quá trình này kéo dài rất lâu, cuối cùng anh chìm cả người xuống nước.
Anh ngâm mình đến khi nước nóng trở nên nguội lạnh rồi mới nổi lên, nhả miếng bông ra.
Lữ Không Quân rửa sạch cơ thể, thay một bộ quần áo mới. Đó là bộ vest rất chỉnh tề, thường chỉ mặc khi tham dự các hội nghị học thuật. Anh chỉnh lại cà vạt, vuốt những sợi tóc lòa xòa ra sau, để lộ vầng trán.
Anh đứng trước gương một lúc rồi lên đường.
…
Tại phòng khám của Cao Vũ Đinh. Sau khi cúp máy Lữ Không Quân, Lữ Kỳ Phong đứng bên cạnh im lặng nghe điện thoại từ nãy giờ, bật cười: "Bữa thay thế à."
Cao Vũ Đinh cũng cười phụ họa: "Người ta cũng tốt mà."
Lữ Kỳ Phong: "Bao nhiêu bữa ăn tử tế đưa tới miệng thì không chịu ăn, lại đi tìm bữa thay thế gì đó. Nực cười thật."
Bác sĩ Cao Vũ Đinh nghĩ ngợi một lúc, gật đầu: "Nghe cũng có lý. Vậy ngài nghĩ người đó…"
Lữ Kỳ Phong không nói gì thêm, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào gián điệp nước M qua cửa sổ thăm khám.
Thực ra gián điệp không thể nhìn thấy ai bên ngoài cửa sổ thăm khám. Nhưng khi gã ngước lên, ánh mắt lại hướng về phía cửa sổ, Lữ Kỳ Phong vốn đã quen với góc nhìn giám sát bỗng nheo mắt, đồng tử co lại, đáp lại ánh nhìn đó một cách chăm chú hơn.
Điều này khiến người ta có cảm giác như hai người họ đang nhìn thẳng vào nhau.
"Cảm giác cậu ta đã có tiến triển." Lữ Kỳ Phong vẫn "nhìn chằm chằm" vào người trong phòng khi nói.
"Đúng vậy, chỉ huy Lữ." Cao Vũ Đinh lấy sổ ghi chép chẩn đoán ra, cẩn thận đưa cho anh ta, "Ngày nào cũng có cải thiện, thậm chí hôm qua còn tự mình ăn được một lúc. Đây là bản ghi chép tình trạng hàng ngày của cậu ta, ngài có thể xem qua."
Lữ Kỳ Phong không nhận lấy sổ ghi chép. Quan sát một lúc, anh ta lại hỏi: "Ý cậu là, cậu ta đã tự ăn?"
Cao Vũ Đinh: "Đúng vậy."
Chỉ huy Lữ trầm ngâm một lát, rồi rời mắt khỏi bệnh nhân gián điệp của mình, ngoắc tay gọi một sĩ quan cấp dưới lại gần. Viên sĩ quan bước tới, đứng nghiêm.
"Tăng cường nhân lực, canh giữ cẩn thận," Lữ Kỳ Phong nói.
Cao Vũ Đinh đành phải nhỏ giọng kháng nghị: "Chỉ huy Lữ, trong phòng khám có sĩ quan quân đội tuần tra, làm không ít khách hàng của tôi sợ hãi bỏ đi rồi."
"Vậy thì đừng chữa cho họ nữa. Nếu đã bị dọa bỏ đi thì cũng chẳng phải trường hợp bắt buộc phải chữa." Lữ Kỳ Phong vỗ vai hắn.
Cao Vũ Đinh: "…"
Lữ Kỳ Phong làm việc trong ngành tình báo quân sự, dường như trên người luôn phảng phất mùi máu tanh không thể gột rửa.
…
Lữ Không Quân đến trước cửa nhà tên tống tiền, gõ cửa. Đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai ra mở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!