Editor: caphaos | Beta: Beihe
Ngu Tiểu Văn mở khóa một bên còng, cầm trong tay, rồi ngẩng đầu quan sát nạn nhân một lần nữa.
Y khẽ nhíu mày: "Trông cậu có vẻ…"
Ngu Tiểu Văn cúi đầu chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn, ngay dưới ánh nhìn của nạn nhân.
Y chưa kịp ngẩng đầu lên đã cảm giác có thứ gì đó đè lên sau gáy. Y nghe thấy tiếng răng nghiến vào nhau vang sát bên tai, âm thanh đó khiến lông tơ trên lưng Ngu Tiểu Văn dựng đứng.
"Lữ Không Quân!"
Y không nhận được câu trả lời, chỉ có dụng chống cắn chắc chắn đang ép mạnh hơn vào sau gáy, dường như muốn đè nát tuyến thể của y.
"Lữ Không Quân, cậu… Chẳng phải cậu bảo mình không phải là chó điên sao… Thả, thả tôi ra!"
Người phía sau siết chặt y ép vào tường.
"! …"
Xương cụt của y cảm nhận rõ ràng toàn bộ kích thước, khiến chân tóc của y muốn dựng đứng hết cả lên.
Chưa kể đến tiếng nghiến răng không ngừng bên tai.
Ngu Tiểu Văn thường nghĩ dụng cụ chống cắn cho Alpha chỉ phòng người quân tử, không phòng được kẻ tiểu nhân, chẳng có hiệu quả gì mấy. Lúc này, y mới hiểu, phải có lý do thì thứ này mới được chế tạo ra. Là một cảnh sát hình sự từng chứng kiến rất nhiều thảm kịch trong xã hội, lẽ ra y phải cảnh giác hơn. Chính biểu hiện điềm tĩnh, tự chủ của nạn nhân đã khiến y mất đi sự nhạy bén cần có.
… Nhưng tên này vừa bước vào đã đeo vòng tay cho mình, còn kêu mình "giữ bình tĩnh". Rõ ràng vẫn còn khả năng kiểm soát tốt, sao lại đột ngột trở thành như thế này?
Nạn nhân hít sâu một hơi vào tuyến thể của y. Ngu Tiểu Văn lập tức co chân lại, trèo lên tường thêm một chút.
Y co mông lại tạo thành bức tường phòng thủ: "… Vãi! Lữ Không Quân… Cậu, nếu không dừng lại cậu sẽ hối hận đấy!"
Y nghe thấy tiếng tháo khóa thắt lưng kim loại phía sau, liền nhân cơ hội dốc hết sức vươn cánh tay về phía tủ dưới bồn rửa, treo chiếc còng lông lên thanh lan can kim loại. Cạch một tiếng, cài khóa lại! Nạn nhân bị bất ngờ dừng động tác, anh nhìn về phía đó, kéo cánh tay khiến cánh cửa tủ va vào tạo ra tiếng động. Ngu Tiểu Văn lăn lộn vấp phải quần ngã nhào, tránh xa anh ra.
Nạn nhân quay đầu lại, cố gắng tháo chiếc còng tay trên thanh lan can.
Ngu Tiểu Văn lập tức rút thắt lưng lỏng lẻo trên quần của mình ra, quấn quanh cổ tay còn lại của anh, vòng qua, xoắn chặt, sau đó đặt lên vai kéo về phía vòi nước bên kia.
Nạn nhân im lặng chống cự, trong khi adrenalin của Ngu Tiểu Văn cũng phối hợp hoạt động, giúp y phát huy tiềm năng, lê từng bước chân nặng nề như một kẻ phu thuyền, tiếp cận vòi nước, rồi dùng sức treo thắt lưng lên đó, sau đó vòng vài vòng, nhanh chóng thắt nút chết.
Y tựa lưng vào tường thở hổn hển.
Toàn bộ quá trình diễn ra chưa đến nửa phút, nhưng y lại cảm thấy còn hao tâm tổn sức hơn việc lấy dịch ngọc ban nãy.
"Mẹ kiếp… rốt cuộc cậu làm sao thế hả?" Ngu Tiểu Văn nhìn cái kẻ suýt chút nữa làm cái thân bệnh tật vốn đã yếu ớt của y thêm rối loạn, không kìm được cơn giận đá vào chân anh một cái: "Nếu muốn làm việc vừa nãy sao không nói sớm rồi lên giường làm luôn? Còn phải làm thế này nữa hả? Điên à!"
Đôi mắt sáng rực của nạn nhân nhìn y chằm chằm, lồng ngực phập phồng liên tục, dường như cũng đang giận dữ. Một lúc sau, anh hạ mí mắt xuống như không muốn chấp nhặt với Ngu Tiểu Văn, anh hơi run rẩy, nói với giọng khàn khàn: "Dùng điện thoại của tôi gọi cho bác sĩ Cao Vũ Đinh."
Ngu Tiểu Văn nhận ra chóp mũi của anh hơi ửng đỏ.
? ? ?
… Ngu Tiểu Văn vò đầu vài cái, rồi dịu giọng lại: "Điện thoại của cậu đâu?"
"Ở phòng khách." Nạn nhân nhắm mắt lại.
Ngu Tiểu Văn dùng sức đứng dậy, kéo quần lên, đứng dậy rời khỏi phòng tắm. Y đứng trước bàn trong phòng khách, lắc đầu vài cái, lẩm bẩm mấy câu bực bội, rồi vớ lấy trái dừa tu mấy ngụm để làm dịu người. Sau đó, y cầm điện thoại của nạn nhân, quay lại bên cạnh anh.
Nạn nhân chậm rãi hé mắt ra, ngước mặt lên: "Tôi sẽ nhờ bác sĩ Cao hướng dẫn cậu làm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!