Chương 20: (Vô Đề)

Editor: caphaos | Beta: Beihe

Trần Kiến còn chưa kịp nói gì, Lữ Không Quân đã quay sang nhìn Ngu Tiểu Văn.

Anh xoay mặt Ngu Tiểu Văn đối diện với mình: "Mặt cậu trang điểm khó coi quá."

Ngu Tiểu Văn: "?"

Y nghĩ, chắc Lữ Không Quân đã say hoặc thuốc bắt đầu phát huy tác dụng. Anh đang bắt đầu hành động lung tung và nói năng vô nghĩa trước mặt mọi người.

Giọng của Trần Tử Hàn vẫn vang lên trong tai nghe: "Ngu Tiểu Văn, cậu chỉ là một Omega mà còn muốn can thiệp vào hang sói à? Cái loại thuốc đó câu lạc bộ dùng thường xuyên, họ biết liều lượng, không chết được đâu! Ra ngoài ngay cho tôi!"

Ngu Tiểu Văn tất nhiên hiểu rõ điều đó. Nhưng thứ nhất, Lữ Không Quân đang trong kỳ dịch cảm, mà Trần Kiến lại không biết nó nghiêm trọng đến mức nào. Thứ hai, Lữ Không Quân vẫn còn là trai tơ, có lẽ đây là lần đầu cậu ta đến những nơi như thế này.

Ngu Tiểu Văn không thể để một người vừa ở trong kỳ dịch cảm vừa trúng thuốc lại còn là trai tơ bị bỏ mặc ở đây được. Lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?

… Nhưng khi nhìn thấy Lữ Không Quân đã tháo cả dụng cụ chống cắn, Ngu Tiểu Văn bắt đầu do dự. Nếu đây là kiểu trò chơi của giới Alpha thượng lưu, thì có lẽ y đã lo chuyện bao đồng rồi.

Y ghé sát và hỏi khẽ bằng giọng mũi: "Này, cậu có muốn lên giường với mấy người đẹp đó không?"

Lữ Không Quân nhìn y, im lặng.

Cánh tay Ngu Tiểu Văn lại lạnh toát.

Lữ Không Quân dường như đã lấy lại lý trí. Anh đứng dậy, nói với Ngu Tiểu Văn: "Qua đây, tôi muốn rửa mặt cho cậu."

Rửa mặt… Cái quái gì vậy?

Câu nói ấy khiến Ngu Tiểu Văn cảm thấy ngượng ngùng, có lẽ vì suy nghĩ của y cũng không lành mạnh giống như cơ thể của mình.

Rõ ràng Lữ Không Quân đã bị giảm sút trí tuệ, chẳng còn biết mình đang làm gì hay đang ở đâu nữa. Ngu Tiểu Văn không thể để cậu ta lại một mình ở S House như thế này.

Lữ Không Quân quay người, đi về phía căn phòng ở góc.

Ngu Tiểu Văn liếc nhìn Trần Kiến, gã chỉ mỉm cười với y. Cuối cùng, y hạ quyết tâm, đứng dậy, bước theo sau.

Lữ Không Quân bước vào cánh cửa nhỏ. Ánh sáng trong phòng càng thêm mờ ảo và ám muội, trên tường còn treo một số món đồ chơi nhạy cảm không tiện nhắc tới. Anh quan sát một chút, rồi nghe thấy tiếng cửa sau lưng khép lại.

Tên tống tiền đã theo vào, khóa cửa lại.

"Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?" Tên tống tiền hỏi, nhưng trong ánh mắt lại đầy cảnh giác, luôn đề phòng mọi thứ xung quanh. "… Chủ nhân."

Lữ Không Quân không trả lời, chỉ trực tiếp lôi y vào nhà tắm, bật vòi nước bồn tắm, rồi ép đầu y xuống rửa mặt dưới dòng nước lạnh.

"Ê ê! Ừm! Phù phù! Cậu đang—" Tên tống tiền bắt đầu vùng vẫy. Nhanh như chớp, y vặn ngược tay Lữ Không Quân, xoay người bật dậy, định chạy thoát khỏi nhà tắm. Nhưng Lữ Không Quân đã nhanh chân hơn, tung một cú đá đóng sầm cánh cửa lại, rồi đè y lên cửa.

Lữ Không Quân chạm vào khuôn mặt ướt sũng của đối phương, tay anh len vào giữa những ngón tay của tên tống tiền, ép chặt l*n đ*nh đầu để cảm nhận từng cử động, qua cả sự co thắt của những cơ bắp cứng cáp nơi bụng dưới của người kia, cùng tiếng thở gấp gáp dồn dập.

Lữ Không Quân cúi đầu, đặt môi lên vành tai và khẽ chạm lên sau tai của tên tống tiền, sau đó đầu lưỡi anh chạm vào những giọt nước thấm đẫm mùi hương của đối phương.

!!! Tên tống tiền đột ngột rướn cổ, rùng mình, bật ra một tiếng rên khẽ, tay cũng vùng vẫy mạnh hơn: "Đừng… Khoan đã… Khoan đã! Ừm cậu thả tay tôi ra trước!"

Lữ Không Quân siết chặt hơn, nói: "Cậu đừng động đậy, cậu đừng kêu."

Anh giữ chặt tay đối phương, tiếp tục khám phá tai y sâu hơn, ép sát cơ thể mình vào đối phương.

Tiếng rên của tên tống tiền trở nên to hơn: "Ư… con mẹ cậu… Khoan đã, đệt! Tôi bảo thả tay tôi ra trước! Tôi bảo cậu…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!