Chương 2: (Vô Đề)

Ngu Tiểu Văn bước chân vào nhà vệ sinh cũ kỹ nằm giữa dãy nhà cấp bốn tồi tàn. Bên trong tối tăm và cực kì bẩn thỉu, mùi hôi hỗn tạp bốc lên nồng nặc. Y nhìn chiếc bồn cầu đầy dấu chân một lúc lâu, ra ngoài mua một gói khăn giấy rồi quay lại lau sạch bệ ngồi.

Cũng may chỉ cần giải quyết qua loa, không cần phải cởi hẳn quần, nới ra một chút là được.

Y k** kh** q**n, bắt đầu ra tay.

Chỉ là hành vi tự an ủi này đối với một Omega đang đ*ng d*c thì còn lâu mới đủ. Y thấy bực bội khó chịu cực kỳ, dù cố gắng thế nào cũng không ra được. Ngu Tiểu Văn chẳng còn quan tâm đến chuyện bẩn hay sạch nữa, y dựa hẳn vào nắp bồn cầu phía sau, nhấc chân đạp mạnh vào vách ngăn dơ dáy hơn cả đế giày của mình, trên đó chi chít những hình vẽ bộ phận sinh dục và lời lẽ th* t*c.

Tay y cũng bắt đầu táo bạo hơn.

"Đjt…Đjt!"

Y thì thầm thốt ra những lời lẽ th* t*c.

Nhưng nói được một lúc, đằng sau từ đjt th* t*c đó bỗng dưng được thêm từ "tôi". Giọng nói cũng từ hung dữ chuyển sang một âm điệu khác.

… Nói thế này dường như hiệu quả hơn nhiều.

Trong đầu y cũng phối hợp hiện ra một bóng người.

Rồi cơ thể y khẽ run lên, hai mắt đờ đẫn ngước nhìn lên trời, nén lại hơi thở, cảm nhận rõ từng ngón tay mình dần trở nên nhơ nhuốc. Dù chưa hoàn toàn bình tĩnh, nhưng ít ra đã nhẹ nhõm hơn phần nào. Tác dụng của pheromone trong cơ thể y cũng đang dần tan biến, y định tiêm thêm một mũi nữa, chắc là sẽ ổn thôi.

Đột nhiên có tiếng bước chân vào nhà vệ sinh, bước chân ấy dừng lại ngay trước cửa buồng y. Thông qua khe hở phía dưới, Ngu Tiểu Văn nhận ra bóng dáng người này như đang cúi xuống nhìn vào trong.

… b**n th**?

Ngu Tiểu Văn vẫn đang đạp chân lên tường nên có lẽ người kia không nhìn thấy y.

Người này dừng lại trước từng cửa buồng vệ sinh.

Cứ như đang kiểm tra xem có ai bên trong hay không. Ngu Tiểu Văn nghĩ thầm, rồi nhanh chóng nghe thấy tiếng một người khác vừa bước vào, hối hả hỏi: "Có ai không?"

"Không, chỉ có tao thôi." Người đàn ông đầu tiên đáp.

Người vào sau hỏi: "Chuyện gì vậy! Sao cảnh sát lại đến?"

"Không liên quan đến chuyện của chúng ta." Người vào trước trả lời, "Tao thấy có động tĩnh ở căn bên cạnh nên sang xem. Hóa ra điều hòa ngoài trời bị tháo dỡ, có vẻ như trước đây có người giấu đồ ở đó rồi quay lại lấy. Cảnh sát tìm hắn, đang đuổi theo rồi."

Người vào sau thở phào một hơi: "Vậy mày gọi tao đến làm gì?"

Người vào trước hạ thấp giọng: "Tao vừa tranh thủ gỡ camera trong phòng đó, nhưng chắc chắn cảnh sát sẽ quay lại thu thập chứng cứ. Tao nghĩ chúng ta nên dọn sạch mọi thứ trong mấy căn phòng trước khi họ quay lại, phòng ngừa bất trắc."

"… Được." Người vào sau nói, "Cũng không còn cách nào."

Hai người thì thầm thêm vài câu rồi cùng nhau rời khỏi nhà vệ sinh.

Ngu Tiểu Văn lau tay, k** kh** q**n lên, rồi đẩy cửa buồng bước ra, rửa tay bên cạnh bồn rửa sơ sài.

Xem ra những người này tính xử lý video quay lén khách thuê phòng. Vậy chứng cứ của vụ này có thể sẽ nằm trong tay chúng.

Lúc vẩy khô tay ở đầu hẻm, y vẫn suy nghĩ về lời của hai người kia. Y tiêm thêm một mũi thuốc ức chế rồi tiếp tục trở về tòa nhà.

Lần thứ hai xuất hiện trước mặt người phụ nữ trang điểm đậm tại homestay, lần này ả đã biết Ngu Tiểu Văn là cảnh sát, trừng mắt nhìn y: "Đồng nghiệp của anh vừa mới rời khỏi đây."

"Tôi không tìm họ." Giọng y vẫn mềm mỏng, Ngu Tiểu Văn đặt tay lên quầy tiếp tân: "Cho tôi thẻ phòng vạn năng."

Người phụ nữ đưa thẻ cho y. Y cầm thẻ phòng đi đến hành lang vừa đi ngang qua ban nãy. Lần này, y dừng trước cửa phòng số 3 mà ban nãy chưa gõ, nghĩ ngợi một lúc y quẹt thẻ.

Bíp, cửa mở, y bước vào. Phòng này có kết cấu tương tự phòng số 4, nhưng rõ ràng là có người thường xuyên ở đây. Hộp mì ăn liền, lon bia, xiên nướng, chiếc giường bừa bộn, cùng với mùi quần áo hôi hám bốc lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!