Chương 19: (Vô Đề)

Editor: caphaos | Beta: Beihe

Trần Kiến nhìn Lữ Không Quân tháo dụng cụ chống cắn ra rồi đặt lên bàn.

Đây là lần đầu tiên Lữ Không Quân đến S House, vừa lên đã yêu cầu thứ gì đó k*ch th*ch, nhưng Trần Kiến lại không mấy tin tưởng. Xem ra việc Lữ Không Quân tháo dụng cụ chống cắn là để chứng tỏ rằng anh không chỉ đơn thuần đến để "xem cho vui".

Vì vậy, Trần Kiến mỉm cười kính cẩn, chờ xem anh sẽ làm gì.

Lữ Không Quân chăm chú nhìn về phía vị khách đang trêu đùa người phục vụ, sau đó chỉ đẩy ly nước sang một bên, tự rót cho mình một ly rượu đầy. Anh uống cạn, rồi lại rót đầy ly thứ hai.

… Khụ. Vậy Lữ Không Quân tháo dụng cụ chống cắn chỉ để uống rượu thoải mái hơn sao?

Trần Kiến khoanh tay, dựa lưng vào ghế sofa.

Rất nhiều khách hàng khác đã khóa ánh nhìn vào người đẹp tuyệt sắc vừa thực hiện phẫu thuật cấy ghép tuyến thể, nhưng chẳng ai thực sự gọi cậu ta lại, có lẽ tất cả đều nghĩ giống nhau — người này được dành riêng cho vị khách quan trọng nhất.

Trần Kiến giật dây nói: "Chủ nhiệm Lữ không nói gì, người khác cũng không dám chạm."

Lữ Không Quân liếc nhìn gã một cái, rồi vẫy tay gọi người đẹp tuyệt sắc ấy lại. Người đẹp bước đến, ngồi xuống bên cạnh Lữ Không Quân, tựa vào cánh tay anh.

"Trong thời gian hồi phục thì không được tiếp khách." Lữ Không Quân rút tay lại để tự rót rượu, nói.

"… Cảm ơn sự quan tâm của ngài Lữ." Người đẹp ngạc nhiên một chút, sau đó cúi mắt xuống: "Tôi đã tiếp khách rồi, không sao đâu."

"Khi có vấn đề thì cậu đã chết rồi." Lữ Không Quân lạnh lùng nói.

Người đẹp: "…"

Lữ Không Quân không biểu lộ cảm xúc, uống cạn ly rượu một lần nữa.

Vị khách đang trêu chọc nhân viên tạp vụ bắt đầu loay hoay với chiếc khóa quần của mình. Đúng như dự đoán, không mở được. Một số người bên cạnh cười rộ lên.

"Ô kìa, cậu Đinh ra ngoài chơi mà mặc quần không cởi được, không phụ lòng bạn bè vợ con. Đã học được đã học được!"

"Ha ha ha!"

Nhìn thấy mọi người cố tình chế giễu mình, đặc biệt là còn đùa cợt trước mặt người nhà họ Lữ, vị khách họ Đinh bắt đầu cảm thấy khó chịu. Gã giật mạnh vài lần nhưng khóa quần vẫn cứng đơ, không hề nhúc nhích, như miệng cá sấu cắn chặt.

"… Có phải mày giở trò gì không? Hả?"

Nhân viên tạp vụ đang quỳ gối dường như nhìn sang phía bên kia sofa.

"Mẹ kiếp…Mày nhìn đi đâu thế!"

Gã nắm lấy mặt nhân viên tạp vụ, quay lại tát mạnh vào mặt: "Tao đang nói chuyện với mày đấy!"

Lần này, nhân viên tạp vụ không xin lỗi nữa, chỉ lặng lẽ cúi đầu.

Lữ Không Quân lại rót đầy ly rượu.

Cao Vũ Đinh nhắc nhở: "Uống vừa phải thôi, loại rượu này hậu vị mạnh lắm."

"… Xin lỗi, thưa chủ nhân." Một lát sau, nhân viên tạp vụ ngẩng đầu lên mỉm cười, nói: "Tôi ra ngoài lấy chút dụng cụ, sẽ sửa khóa quần cho ngài ngay. Đảm bảo sửa xong, rồi sẽ tiếp tục "phục vụ" ngài."

Y cúi người rất cung kính rồi đứng dậy rời khỏi phòng.

Vị khách họ Đinh suy nghĩ một chút, nở nụ cười, đứng dậy định đi theo.

Đương nhiên chẳng ai ngăn cản gã, chỉ có vài người cười đùa: "Cậu Đinh, ở đây có bao nhiêu người đẹp biết chiều lòng người, sao cậu cứ phải chơi với một kẻ bưng rượu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!