Editor: caphaos | Beta: Beihe
Ngu Tiểu Văn.
Giỏi giang biết bao nhiêu, là cảnh sát Omega đảm nhận chức vụ đội trưởng tổ trọng án, phá biết bao nhiêu là vụ án lớn, nhận được không ít bằng khen. Ngay cả khi so với mấy Alpha cấp cao có thể lực tốt hơn trong đội, thành tích của tôi cũng chẳng hề thua kém. Chưa kể tới những việc đòi hỏi trí óc như điều tra phá án.
Nói thật, ngoài bọn tội phạm ra, có ai nhìn thấy tôi mà không giơ hai ngón cái lên bấm nút like đâu. Người như tôi mà có xảy ra chuyện gì thật với Lữ Không Quân, thì cậu ta cũng đâu có thiệt thòi gì.
Ngu Tiểu Văn hạ cửa sổ xe xuống. Mưa đã tạnh, trời trở nên mát mẻ hơn. Y nhìn về phía cổng lớn rực rỡ của tòa S House từ trong bóng tối, chờ đồng đội đến. Sau khi những cảm xúc dữ dội và các phản ứng hóa học trong cơ thể dần dịu xuống, y bình tĩnh trở lại. Ruột gan trong bụng mỗi lúc một thắt lại, xanh lét, vặn xoắn vài vòng chắc ra được đến 1kg dầu cù la.
Đồ hèn! Rõ ràng đã nói là phải ăn thịt, đến khi thịt đưa đến tận miệng thì lại nhè ra. Còn tự nói với miếng thịt là mình chỉ ăn chay trường.
Đúng là không đâu vào đâu!
"Cậu muốn thử kiểu nào?"
… Câu này!
… Chẳng phải câu tiếp theo đương nhiên phải là: "Sao không thử bắt chước hết mọi tư thế mà bố cậu từng dùng với gã râu quai nón kia?"
Ngu Tiểu Văn mạnh tay xoa xoa hai má mình, như thể làm vậy có thể khiến mặt chia sẻ phần nào cơn đau quặn trong khúc ruột tái mét.
…
Nhưng nghĩ một hồi, y ngẩn người ra, rồi lại đưa tay sờ gáy mình.
Trong đầu y lại hiện lên hình ảnh Lữ Không Quân che ô đi cùng một Omega cấp cao xinh đẹp.
Tôi…
…
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mỗi người đều có lợi thế riêng ở chiều không gian của mình. Cấp bậc Omega là một sự phân chia mang tính động vật, nhưng con người thì có tâm hồn. Tâm hồn của Ngu Tiểu Văn tôi thì rực rỡ lắm. Nhiều nạn nhân đã biết ơn tôi đến rơi nước mắt, sáu tấm cờ trong văn phòng đội ba, một nửa trong số đó là của dân chúng gửi tặng tôi.
Lữ Không Quân sao lại thiệt thòi được chứ?
…
Ngu Tiểu Văn lại liếc nhìn cái gạt tàn bẩn thỉu bên cạnh, nơi ấy đầy ắp những đầu thuốc lá chưa được dọn sạch.
Chắc vừa rồi Lữ Không Quân cũng nhìn thấy nhỉ.
Y lại nghĩ đến vị bác sĩ này, hồi cấp ba dù là cao thủ trong trong các môn thể thao chơi bóng thì dây giày của cậu ấy vẫn luôn trắng tinh.
…
Tâm trạng cứ lặp đi lặp lại, y càng lúc càng giống một tên thiểu năng.
Ngu Tiểu Văn thở ra một hơi dài về phía ngoài cửa sổ, rồi hít vào một hơi không khí trong lành mới mẻ.
Sau đó, y lại nhớ đến cảm giác bị ôm trong bóng tối vừa rồi.
Hai cánh tay y run lên. Vì vậy y co đầu ngón tay lại, nâng đầu gối lên rồi khép chặt đôi chân.
Y phải dọn sạch cảm xúc của mình trước khi tiếp tục hành động. Có lý do thực tế này, y cầm điện thoại lên, cắn môi một lúc.
Tê cả môi.
… Cuối cùng vẫn quyết định phải cố cứu vãn tình hình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!