Editor: caphaos | Beta: Beihe
…
Ngu Tiểu Văn đứng trước gương. Y cảm thấy mình trông còn gầy gò và tiều tụy hơn trước đây, sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt.
Buổi chiều, sau khi cúp điện thoại, Ngu Tiểu Văn đã đấu tranh với cảm xúc phức tạp của mình một lúc lâu, đột nhiên tỉnh ngộ.
"Nhân cách thiếu đạo đức của mình đâu rồi? Đúng vậy. Còn chưa chạm vào cậu ta mà. Muốn ôm, muốn hôn, muốn cùng cậu ta lên giường như trong mơ. Vừa nãy còn hối hận vì những điều chưa làm, cơ hội lại quay về rồi đây."
Lữ Không Quân, sớm muộn gì cũng sẽ ở bên một người khác. Nếu không phải bây giờ, thì cũng là sau này. Cậu ta sẽ cùng một Omega cao quý, tao nhã che chung một chiếc ô dưới cơn mưa, không phải vì công việc. Cậu ta sẽ dừng đeo dụng cụ chống cắn để vượt qua kỳ dịch cảm, không phải vì công việc. Cậu ta sẽ có tất cả những điều đó.
Chỉ là không có mình.
Một người có tất cả như Lữ Không Quân cũng sẽ không bao giờ nhớ đến mình. Một tên tống tiền thì có gì đáng để nhớ chứ?
Còn mình, ngay cả nếu muốn nhớ, cũng không thể nhớ được. Ngu Tiểu Văn đã có thể nhìn thấy rõ ràng sạp nhỏ của Diêm Vương ở góc phố phía trước, nơi những bát canh Mạnh Bà đã được bày sẵn.
Y đã cảm nhận trước sự vô vọng hoàn toàn của mình. Vì vậy, ranh giới đạo đức của y lại nhanh chóng rồi dứt khoát hạ xuống.
Trước khi uống bát canh đó, mình nhất định phải ăn được miếng thịt đã!
"Ngu Tiểu Văn," Y lần nữa tự động viên bản thân trước gương, "Người chết thì được ưu tiên. Tao cho phép mày dùng cái giá của việc chết yểu để đổi lấy đặc quyền không biết xấu hổ đến chết."
… Nhưng như vậy có phải quá bất công với đối phương không? Tại sao Lữ Không Quân phải ôm, phải hôn, phải lên giường với mình?
Lòng can đảm mà Ngu Tiểu Văn vừa lấy lại giống như một quả bóng chưa được buộc chặt. Trông có vẻ lớn, nhưng mẹ nó xì hơi cũng rất nhanh.
Ngoài cửa sổ dường như lại có tiếng sấm. Khiến y nhớ đến một đêm mưa lớn khác, trong ngôi đình của Khu Cam, khuôn mặt Lữ Không Quân bình tĩnh như thần chết. Anh cúi xuống nhìn y như nhìn một loài động vật hạ đẳng, ph*t t*nh vì pheromone của mình.
… Nếu mình là một con chó hoang đang đ*ng d*c, còn Lữ Không Quân chỉ giống thần chết, dùng khuôn mặt lạnh tanh tiến vào cơ thể mình, thế thì điều đó sẽ nhục nhã biết bao. Thà chết đi đầu thai còn hơn.
Ngu Tiểu Văn mở vòi nước, tát nước lên mặt. Sau đó y còn vốc một nắm nước lạnh, xoa lên cậu em của mình, để nó cũng tỉnh táo lại.
… Bỏ đi.
Bỏ qua đi.
"Bụp!"
Bóng đèn trên đầu nhấp nháy vài lần rồi sáng lên, sau đó phát ra tiếng "xoẹt" rồi tắt ngúm. Ngõ Liên Vụ vốn hay bị như vậy, điện áp không ổn định rất dễ làm cháy bóng đèn, Ngu Tiểu Văn tập mãi thành quen. Y đưa tay tìm khăn lau mặt, rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Nạn nhân đang ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại. Thấy Ngu Tiểu Văn bước ra, anh liền bỏ điện thoại xuống, nhìn về phía y.
"Bóng đèn trong phòng tắm bị hỏng rồi. Đồ dỏm ý mà." Ngu Tiểu Văn nói, "Để tôi đi thay."
Y cúi xuống tủ dưới tivi, mông hơi chổng lên, thò tay vào ngăn dưới cùng để tìm. Khi tìm một hồi, y cảm thấy nước lạnh mà mình dùng để làm cậu em tỉnh táo đang chảy dọc xuống đùi. Y nhanh chóng đưa tay lau, rồi quay đầu liếc nhìn nạn nhân.
Nạn nhân đang nhìn chằm chằm vào màn hình tivi tối đen như mực.
Ngu Tiểu Văn lấy ra một chiếc hộp đựng giày chứa đầy đồ lặt vặt, đứng thẳng người dậy, kéo chiếc áo thun xuống. Sau đó, y lấy bóng đèn ra, đẩy hộp trở lại chỗ cũ.
Điện thoại trong tay nạn nhân phát ra tiếng rung.
"Cần giúp không?" Nạn nhân hỏi.
"Hoàn toàn không cần." Ngu Tiểu Văn đáp. Y mở bao bì bóng đèn, kéo một chiếc ghế lại gần phòng tắm, rồi giẫm một chân lên ghế, chân còn lại đặt lên bồn rửa tay cao hơn, bắt đầu tháo bóng đèn cũ.
Dưới chân y xuất hiện một luồng sáng trắng, từ từ chạy dọc theo chân, đi qua cơ thể và cánh tay đang giơ cao của y, cuối cùng dừng lại ở vị trí bóng đèn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!