Chương 15: (Vô Đề)

Ngu Tiểu Văn phả một hơi khói, xoa mắt nhìn Từ Kiệt: "Về cái gì mà về, còn nhiều việc chưa làm xong."

Từ Kiệt ngơ ngác: "Sư phụ à, hôm qua anh đã bận cả ngày rồi, tổ trưởng bảo em đưa anh về nghỉ ngơi. Nhìn mặt anh xanh xao lắm."

"Không cần. Cậu về đi," Ngu Tiểu Văn lại bước vào cửa, "Anh còn vài tài liệu phải tra."

Từ Kiệt: "…"

Ngu Tiểu Văn đã ba ngày liền không về nhà. Mệt thì tắm tại cơ quan, rồi ngủ tạm trên ghế sofa. Giữa chừng y có bẵng đi vài bận, nhưng rất nhanh lại xuất hiện ở văn phòng. Cả tổ đều thấy y có gì đó là lạ, nhưng không ai nói rõ được lạ ở đâu. Y vẫn vui vẻ đùa giỡn, nghiêm túc điều tra và như bao ngày làm việc mệt mỏi bận rộn khác, vừa ăn hoa quả vừa chửi thề, rồi đá cái thùng rác bên cạnh, làm động tác ném vỏ quả vào thùng một cách hoàn hảo.

Đến ngày thứ tư, tổ trưởng Trần Tử Hàn yêu cầu Từ Kiệt phải ép Ngu Tiểu Văn về nhà nghỉ ngơi.

Trên đường về nhà, y ngủ quên mất. Khi bị Từ Kiệt đánh thức và đưa đến trước cửa nhà. Từ Kiệt hỏi: "Sư phụ, chìa khóa đâu?" Y liền móc chìa khóa đưa cho đối phương.

Vào nhà, Ngu Tiểu Văn đổ người xuống giường ngủ tiếp.

Y chìm vào một màn đen vô tận, nơi y có thể đi bất cứ đâu mà không ai bận tâm.

Buổi chiều tan học, Ngu Tiểu Văn bị vài người đè xuống một con hẻm gần trường đánh, đầu bị đổ đầy rác.

Nguyên nhân là y nhìn thấy vài tên côn đồ bên ngoài trường đang bắt nạt một bạn nữ. Cô bé mang tiếng vì có người bố phạm tội vừa bị bắt giam. Người trong trường ai cũng biết chuyện này, vả lại sợ dính líu đến bọn côn đồ, thành ra không ai dám can thiệp.

Thật quá đáng.

Ngu Tiểu Văn có lẽ hơi ngốc nghếch, từ bé đã vậy. Y nhìn thấy cảnh đó liền lao vào đánh nhau, cố gắng một mình đấu nhiều người. Kết quả là anh hùng trượng nghĩa lập tức biến thành kẻ bị đánh hội đồng.

Bạn nữ hoảng sợ khóc lóc chạy đi, còn y bỗng chốc trở thành nạn nhân thay thế.

Mùi hôi thối của rác rưởi khiến y choáng váng, mạnh mẽ vùng vẫy. Y sờ được một túi sữa bò bị thiu trong đống rác, liền cắn túi xịt sữa lên từng tên, tiến hành một cuộc phản công vô cùng hiệu quả và chuẩn xác. Đám côn đồ vừa lùi lại vừa chửi bới ầm ĩ. Nhân cơ hội đó, y vùng dậy chạy đi. Ngu Tiểu Văn chạy nhanh đến nỗi mấy tên Alpha đã phân hóa, cao to chân dài đuổi theo cũng mệt bở hơi tai, bọn chúng vừa đuổi vừa mắng mỏ phía sau.

Ngu Tiểu Văn: "Này mấy thằng cháu, ngay cả ông chúng mày cũng không đuổi kịp, lo mà uống thêm sữa, bổ sung canxi vào!"

Y chạy nhanh như thỏ, leo lên bức tường sân trường, ngồi trên đỉnh tường nhìn xuống. Đám côn đồ chỉ là lũ nhóc choai choai, chỉ có thể quậy phá bên ngoài chứ không dám trèo tường, tụi nó đứng dưới đáy tường, chống nạnh ngẩng lên rủa xả một hồi rồi bỏ đi. Ngu Tiểu Văn phủi tay, nhẹ nhàng nhảy vào trong.

Ngu Tiểu Văn không biết liệu đám kia có phục kích mình ngoài cổng hay không, nên quyết định ở lại trường dạo chơi thêm một lúc.

Khuôn viên trường sau giờ tan học rất yên tĩnh. Y ôm lấy những chỗ đau đớn trên cơ thể, lướt đi như một chú mèo. Khi đi ngang qua phòng sinh hoạt, y nhìn thấy một bạn nam mặc đồng phục đang ngồi bên cửa sổ đọc sách.

"…"

Ngu Tiểu Văn tiến đến nấp sau một bụi hoa hồng mai, rồi dùng tay tách những kẽ hở giữa các bông hoa, nhìn trộm sang bên đó. Bạn nam kia đeo dụng cụ chống cắn, che kín nửa khuôn mặt. Trường yêu cầu những học sinh Alpha đang trong giai đoạn phân hóa phải đeo thiết bị chống cắn và vòng tay, vì vậy rất có thể cậu bạn này đang ở giai đoạn phân hóa.

Mặc dù không nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt, chỉ với mái tóc và đôi lông mày thôi cũng đã đủ tạo nên một bức tranh hoàn mỹ sẽ xuất hiện trong những giấc mơ ở tuổi dậy thì.

Ngu Tiểu Văn cảm thấy hơi thở của mình chậm chạp như con voi, nhưng nhịp tim lại đập nhanh như cánh chim nhỏ.

Có lẽ adrenaline vẫn chưa hạ xuống, khiến y bỗng trở nên điên rồ. Không thể kìm được, y vòng một đoạn rồi tìm đến cửa chính của phòng sinh hoạt, đẩy cửa bước vào.

Y đứng lưỡng lự ở ngưỡng cửa một lúc, sau đó ngồi xuống dãy cuối cùng của phòng, ở vị trí xa nhất, một góc tối tăm nằm dưới bóng rèm cửa, nơi chất đầy những thiết bị đã phủ một lớp bụi.

Trần phòng sinh hoạt rất cao, ngoài cửa sổ là những bông hoa hồng mai đỏ đang rực rỡ trong gió, che khuất phần lớn ánh nắng. Vì vậy, ánh hoàng hôn hắt vào cũng không sáng rực như bên ngoài, mà mờ nhạt, chập chờn.

Bạn học kia kẹp ngón tay vào góc trang sách, để hờ hững trên trang. Dù thân trên ngồi ngay ngắn, nhưng đôi chân dưới bàn lại duỗi thẳng ra, giày thể thao bị ống quần đồng phục rộng thùng thình che khuất, thỉnh thoảng khẽ động, làm lộ ra nút thắt hình cánh bướm trên dây giày.

Bạn nam trong bức tranh ấy ngước lên nhìn Ngu Tiểu Văn một cái, ngay lập tức, những hạt bụi trong không khí biến thành những tinh linh nhỏ vô hại. Ngu Tiểu Văn cúi đầu xuống từ từ, co rút người lại vào góc tối.

Y có hơi hối hận vì đã bước vào đây. Quá bốc đồng, chỉ nghĩ đến việc nhìn người ta mà quên rằng người ta cũng sẽ nhìn mình. Mặt mày y sưng vù, tóc tai rối bù, trên đầu còn vương cả mùi sữa chua thiu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!