Chương 14: (Vô Đề)

Editor: caphaos | Beta: Beihe

Ngu Tiểu Văn nhìn bóng lưng hai người rời đi dưới tán ô, thầm nghĩ, hành vi tống tiền có lẽ phải kết thúc sớm hơn dự định.

Đương nhiên là y không thấy buồn. Sắp chết đến nơi rồi, còn cái này cái nọ làm gì nữa. Nếu nạn nhân tìm được một người bạn đời phù hợp, bản thân y chắc chắn sẽ chúc họ trăm năm hạnh phúc.

Từ đầu, y đã thiết lập một ranh giới rõ ràng giữa hai người. Y sẽ không để chân, tâm hồn hay bất kỳ thứ gì khác vượt qua ranh giới ấy.

Ngu Tiểu Văn mệt mỏi, toàn thân rã rời, nhìn theo hướng bóng lưng đó nhưng không đứng dậy, mà tiếp tục đè tên tình nghi xuống, rút điện thoại ra, gửi tin nhắn thoại cho Từ Kiệt.

"Xuất phát chưa? Bãi đỗ xe A3, trung tâm thương mại khu S."

Y thả tay khỏi nút gửi.

Y nhìn thấy Lữ Không Quân đưa người đẹp Omega lên xe, nói vài câu, rồi cầm ô quay lại.

"…"

Người cầm ô càng lúc càng đến gần.

Đừng tới đây, đừng tới đây. Ước gì có cái bẫy nào đó giữ chân cậu ta lại đi. Ngu Tiểu Văn thầm cầu nguyện. Chờ khi áp giải được tên tình nghi về đồn cảnh sát, y sẽ cẩn thận đọc lại mấy câu súp gà cho tâm hồn mà mình đã chụp màn hình lưu lại, lúc đó y chắc chắn sẽ có thể thành tâm nói những lời chúc phúc như: hạnh phúc viên mãn, tình cảm bền chặt, sớm sinh quý tử.

Nhưng với tình trạng như ma bây giờ, liệu có thể mỗi người một ngả được không.

"Anh cảnh sát à, anh định đè tôi đến bao giờ nữa?" Tên tình nghi thở hổn hển, cố xoay đầu từ trong vũng bùn sang nhìn y, "Với lại, anh có thể nới tay một chút khi bóp cánh tay tôi được không?!"

"Ồ, giờ mới biết đau à?" Ngu Tiểu Văn buông tay khỏi cánh tay gã, vừa nói vừa vung vài cú chặt tay vào đầu.

"Hồi nãy mày bóp cổ tao cũng đâu có nhẹ đâu, hả?!"

Không lâu sau, nạn nhân đã đứng trước mặt y, dừng lại. Sau đó, ánh sáng trên đầu Ngu Tiểu Văn bị che khuất bởi chiếc ô màu đen.

Lữ Không Quân cúi xuống nhìn y và tên tình nghi đang bị đè dưới đất, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cần giúp gì không, cán bộ?"

Ngu Tiểu Văn ngẩng đầu nhìn anh, lau mắt, nhếch miệng rồi nghiêng đầu hỏi: "Công dân tốt, cậu muốn giúp thế nào đây?"

"…" Lữ Không Quân: "Đồng nghiệp của cậu khi nào đến?"

Ngu Tiểu Văn nhìn vào tin nhắn hồi âm trên điện thoại: "Trong vòng 20 phút nữa."

Lữ Không Quân: "Vậy cậu có thể đợi trên xe của tôi một lát."

Ngu Tiểu Văn nhìn về phía chiếc xe bóng loáng đẹp đẽ đậu trong mưa: "Công dân tốt không chê chúng tôi bẩn à?"

Lữ Không Quân nhíu mày, rồi đưa tay nắm lấy cổ tay y, dùng chút lực kéo y đứng dậy.

"Này này…"

Lữ Không Quân hạ giọng trầm thấp: "Tôi chê cậu bẩn thì sao? Cậu định cưỡi gã ngoài mưa thêm 20 phút nữa à?"

Ngu Tiểu Văn vốn đã kiệt sức từ lâu, thêm vào đó là sự mệt mỏi sau trận đánh, nên khi bị kéo lên, đôi chân y như mềm nhũn, lập tức ngã nhào vào người đối phương. Nạn nhân theo phản xạ giữ lấy y. Ngu Tiểu Văn cảm nhận được một bàn tay nắm lấy eo mình, nhưng nhanh chóng buông ra.

… Dường như đó chính là chỗ vết bầm chưa lành.

Y bỗng nhiên bừng tỉnh, như ngộ ra điều gì, cắn răng thì thầm vào tai nạn nhân: "Hừ… Cái tên hư hỏng này! Quả nhiên không phải tôi tự ngã ở cầu thang! Mẹ nó do cậu gây ra, đúng không…"

Hai con mắt ló ra từ phía trên dụng cụ chặn cắn của Lữ Không Quân nhìn thẳng vào mắt y, trong khoảnh khắc đó ánh lên một tia sáng sâu thẳm đầy khó chịu. Ánh nhìn đó khiến Ngu Tiểu Văn dựng tóc gáy… nhưng không phải vì sợ. Mà nó giống một phản ứng bản năng của Omega hơn, khiến y vô thức e dè trước ánh mắt đó.

Ngu Tiểu Văn vì sự e ngại theo bản năng này mà rụt cổ lại, không thể hiểu rõ ánh mắt của đối phương mang hàm ý gì, thì đã bị đẩy ra một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!