Editor: caphaos | Beta: Beihe
Tại Bệnh viện Số 2 Mạn Kinh.
Bác sĩ nhíu mày nhìn vào kết quả khám sức khỏe mới, im lặng một lúc lâu.
"Bác cứ nói thẳng với tôi đi." Ngu Tiểu Văn chống cằm nhìn bác sĩ. "Còn bao lâu nữa?"
Bác sĩ trầm ngâm một lúc, rồi nói với y: "Có lẽ chỉ còn vài tháng, chưa tới nửa năm."
Nghĩ một chút, ông bổ sung thêm: "Nếu cậu muốn thử loại thuốc hóa trị đặc hiệu mà lần trước tôi đề cập, có thể kéo dài thêm chút thời gian."
Ngu Tiểu Văn: "Là loại phải nhập viện dài hạn và còn có thể rụng tóc đúng không?"
Bác sĩ: "Đúng vậy. Thực ra bây giờ tốt nhất cậu nên nhập viện điều trị, nếu hiệu quả khả quan, cậu vẫn có thể được xuất viện…"
Ánh mắt của Ngu Tiểu Văn từ từ dời khỏi bác sĩ, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Y im lặng một lúc, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Rồi y khẽ nói: "Thôi. Tôi không thể nhập viện được. Nằm viện rất chán."
Nhìn hàng phố xanh mướt rợp bóng lá, những đóa hoa hồng mai rực rỡ giữa nắng, y khẽ hất cằm: "Tôi vẫn còn nhiều thứ muốn làm."
Rời khỏi bệnh viện, Ngu Tiểu Văn không quay về cục cảnh sát, mà ngồi xe buýt đi thẳng đến trung tâm thương mại khu S. Sau khi manh mối trước đó bị đứt đoạn, đội điều tra của y chỉ còn cách lần tìm từ một nguồn cung dược phẩm khác, theo lời một người cung cấp tin, vài đối tượng khả nghi có liên quan đã xuất hiện ở đây mấy ngày qua.
Trên xe buýt, y lướt vài trang web, tìm đọc những bài viết như "Làm sao để đối diện với cái chết một cách đúng đắn". Thấy câu nào có lý, y chụp màn hình lưu lại.
Những câu triết lý sâu sắc ấy khiến tâm trí y lúc thì trở nên sáng suốt, lúc lại luẩn quẩn bế tắc. Ngu Tiểu Văn bất giác nghĩ đến nạn nhân, rồi trong khoảnh khắc ấy, y cảm thấy mình thật may mắn. Y còn nhớ về buổi sớm hôm nào, khi ánh bình minh dịu dàng phủ xuống, tiếng "chào buổi sáng" khe khẽ vang lên gần bên. Y hối tiếc vì lúc đó đã không luồn tay ra khỏi chăn để kéo vạt áo của nạn nhân.
Rốt cuộc, y đã quá sĩ diện, nên chẳng có màn đụng chạm nào.
Không nên như thế.
Người chết là to nhất.
Ngu Tiểu Văn là to nhất.
Y mở điện thoại nhắn tin cho nạn nhân: [biểu cảm chó con]
Nạn nhân: Sao thế
Ngu Tiểu Văn: Nhớ cậu
Nạn nhân: Tôi đang bận.
Ngu Tiểu Văn: Tôi có hỏi cậu à
Nạn nhân im lặng, không nhắn lại.
"…" Ngu Tiểu Văn định nhắn thêm gì đó, nhưng xe buýt đã đến trạm.
Y chửi thầm một câu, cất điện thoại vào túi.
…
Lữ Không Quân bước ra khỏi phòng trị liệu, bác sĩ Cao Vũ Đinh cũng theo sau.
"Nhớ uống thuốc đúng giờ. Còn nữa, tuy bình thường ông không có thói quen đeo dụng cụ ức chế, nhưng lần này phải nhớ, trong suốt kỳ dịch cảm, không được tháo vòng tay ức chế." Bác sĩ Cao vừa khép cửa vừa dặn dò.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!