Editor: caphaos | Beta: Beihe
…
Xung quanh tối om. Ngu Tiểu Văn mò mẫm đến mép giường, ngả người ra sau rồi c** q**n áo, theo bản năng tự giải quyết cho mình. Y cảm nhận lần này rạo rực đến mức khiến cả bàn tay toàn là nước.
Âm thanh nhóp nhép phát ra nghe có chút kinh tởm, làm y luôn cảm thấy xấu hổ mỗi khi vẫn còn chút lý trí. Những âm thanh đó là minh chứng cho sự bất thường, b*nh h**n và kém cỏi của cơ thể Ngu Tiểu Văn.
Nhưng hôm nay, đầu óc y dường như đờ đẫn hơn bình thường, ngay cả cảm giác xấu hổ cũng biến mất. Y chỉ muốn phát điên lên, chỉ mong có thể nhanh chóng giải tỏa, chỉ cần thỏa mãn một chút, chỉ một chút thôi là đủ rồi.
Trong tiếng động nhóp nhép ngày càng gấp gáp, ánh sáng bất chợt lóe lên trong bóng tối. Ngu Tiểu Văn theo phản xạ ngẩng đầu nhìn. Y thấy ánh sáng từ khe hở dần lan rộng ra, rồi một bóng người xuất hiện trong đó. Bóng người ấy tiến về phía y.
… À.
Y chợt nhận ra, đây là một giấc mơ.
Cũng giống như bao lần khác, khi rơi vào cơn mê trong kỳ đ*ng d*c mà không có thuốc, y lại mơ thấy giấc mơ đó.
Nương theo ánh sáng yếu ớt, nhân vật chính tiến lại gần y, ngồi xuống, đặt một vài thứ lên chiếc bàn đầu giường.
Ngu Tiểu Văn vừa tự giải quyết vừa nhìn gương mặt người kia trong ánh sáng lờ mờ: "Cậu… đến trễ quá, tôi tự làm một lúc rồi."
Nhân vật chính nhìn động tác của y một lúc, không đưa tay đi bật đèn. Mà chỉ mượn chút ánh sáng hắt vào để đối diện với y trong bóng tối.
"Ngồi dậy, Ngu Tiểu Văn." Nhân vật chính trong giấc mơ nói.
Ngu Tiểu Văn lập tức ngồi dậy, rồi lật người đè lên đối phương, tay chân không ngừng s* s**ng. Nhân vật chính nắm chặt tay y, rất mạnh: "Đừng chạm vào tôi. Thuốc ức chế của cậu ở trên bàn."
"…" Người này… Ngu Tiểu Văn cười bất lực: "Có cậu ở đây rồi… cần gì thuốc ức chế."
Y cố giật tay, nhưng nhân vật chính "bốp" một cái đẩy tay y ra. Rất vô tình.
"…" Ngu Tiểu Văn bĩu môi. Giấc mơ cũng không hoàn toàn theo ý con người. Đôi khi bạn muốn đi về hướng Đông, nhưng nó cứ khăng khăng kéo bạn về hướng Tây. Lữ Không Quân trong giấc mơ này cũng bướng bỉnh thật, chỉ là sản phẩm của trí óc mình, vậy mà phần lớn thời gian lại chẳng chịu phối hợp để y vui vẻ tận hưởng.
Ngu Tiểu Văn rút súng từ báng, gạt chốt an toàn, dí vào tuyến thể dưới má đối phương: "Hôm nay cán bộ rất… khó chịu. Rất khó chịu. Cậu hợp tác chút đi… Ngoan nào."
Đối phương như thực sự bị dọa, rất lâu không nhúc nhích, sau đó hỏi: "Cảnh sát hình sự các cậu tan ca không cần nộp súng à?"
"Gần đây có vụ án đặc biệt, không nộp." Ngu Tiểu Văn vẫn dí súng vào người kia, sau đó cúi xuống, cắn vào môi dưới của nhân vật chính trong giấc mơ.
Hô hấp ấm áp của người kia khẽ dừng lại, nhưng không phát ra tiếng.
Y lại cắn thêm một lần nữa, rồi bắt đầu một nụ hôn thực sự. Dù ngoài đời y không có nhiều kinh nghiệm, nhưng trong mơ lại khá đơn giản, cứ thoải mái tận hưởng, dính chặt lấy đối phương không buông. Vậy thôi là đủ.
Có lẽ do kiêng dè khẩu súng, nhân vật chính trong mơ dù có véo eo y một cái song lại không đẩy y ra.
Cái hôn trong giấc mơ quá đỗi dễ chịu, Ngu Tiểu Văn run lên vì sung sướng, cảm giác như sắp tan chảy đến nơi, càng gấp gáp muốn bước vào chuyện chính. Sau một lúc hôn vội vã, y chống tay lên ngực đối phương để ngồi dậy. Khi tách ra, lưỡi y bị cắn đau.
Sau đó nhân vật chính hỏi: "Cậu lại định ra lệnh cho tôi làm chuyện đó với cậu sao?"
Ngu Tiểu Văn dùng súng đẩy đẩy vào tuyến thể dưới má anh: "Nếu không… thì cậu cũng đâu… có nghe lời tôi…"
"Tôi nghe. Tôi sẽ làm chuyện đó với cậu." Nhân vật chính nắm lấy những ngón tay ướt đẫm của y, ngừng lại, rồi tiếp tục cầm lấy khẩu súng: "Cậu bỏ súng ra đi. Không nhìn rõ, nguy hiểm lắm."
Ngu Tiểu Văn không nói gì thì coi như ngầm đồng ý. Vậy là người kia từ từ tháo súng khỏi tay y, khóa chốt an toàn, ném nó sang một bên giường. Sau đó nhân vật chính cũng ngồi dậy, nhìn người ngồi trên người mình, bốn mắt nhìn nhau.
"Tôi thích tư thế này." Ngu Tiểu Văn dùng ngón tay chỉ lên trên, đối diện với sống mũi của nhân vật chính cách mình chỉ một khoảng rất nhỏ, thì thầm bằng giọng mũi đầy bí ẩn: "Nhưng không thể trực tiếp bắt đầu, phải dùng cách thông thường trước."
"Thích à." Sau hai giây, nhân vật chính hỏi: "Vậy nên cậu thường dùng tư thế này?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!