Chương 10: (Vô Đề)

Editor: caphaos | Beta: Beihe

Lữ Không Quân suy nghĩ một lúc lâu rồi mới đưa ra quyết định. Tính toán xong anh liền nhắn tin trả lời tên tống tiền: "Tới nhà tôi. Được không?"

Đệt: ?

Đệt: Sao phải tới nhà cậu?

Đệt: Chẳng phải cậu nói khu dành cho gia đình quân nhân canh phòng rất nghiêm ngặt à?

Đệt: Hay là cậu muốn mối quan hệ của chúng ta bị phát hiện?

Lữ Không Quân đáp: Tối nay tôi có một cuộc họp online quan trọng, camera quay trúng bối cảnh nhà cậu thì không ổn lắm.

Đệt: Ha ha. Vậy thì đừng họp nữa.

Đệt: Tôi đã nói rồi, tôi chính là cuộc họp quan trọng nhất của cậu. Đúng chứ?

Lữ Không Quân gõ phím: Lúc nãy cậu còn nói là hôm nay muốn cảm ơn tôi. Sau này đừng nói những lời giả dối đó nữa.

Một lúc sau.

Tên tống tiền nhắn lại: Vậy tôi vào Khu Cam kiểu gì?

Lữ Không Quân nghĩ, không ngoài dự đoán chút nào. Tên tống tiền còn muốn lợi dụng anh dài dài, hôm nay anh đã giúp y một lần nên lúc này nhượng bộ một chút chắc cũng không có vấn đề gì.

Anh trả lời: Tan làm tôi sẽ đến đón cậu, cậu ngồi xe tôi mà vào.

Buổi chiều muộn, Lữ Không Quân lái xe rời Viện Sinh học, hướng về phía Sở cảnh sát. Đi được nửa đường, vài cơn gió lớn thổi qua, kéo theo một trận mưa rả rích.

Mạn Kinh vẫn luôn như vậy. Mùa hè bất tận kéo theo những cơn mưa dai dẳng không ngừng.

Khi đến điểm hẹn, anh thấy tên tống tiền đã ở đó sẵn, đang trú mưa dưới tán cây rậm rạp. Thấy xe của Lữ Không Quân, người đó mỉm cười chạy nhanh đến và leo lên xe.

Tên tống tiền đã thay đồng phục cảnh sát sang một bộ đồ ngày thường đơn giản. Y cúi đầu vắt bớt nước đọng trên đuôi tóc, lau đi vệt nước trên cổ, rồi mới quay sang nhìn Lữ Không Quân: "Lại mưa rồi."

"Ừm."

Nước trên cổ y dính lên tay, khi y đặt tay lên cánh quạt điều hòa đẩy nó sang một bên, nước lại thấm sang cánh quạt.

Lữ Không Quân giảm tốc độ quạt gió của điều hòa rồi khởi động xe.

Để cho lời nói tiếp theo của anh trở nên hợp lý và không bị đột ngột, Lữ Không Quân đã âm thầm thả ra một chút pheromone trong xe. Rất nhanh, tên tống tiền cũng phát hiện có điều bất thường, khịt khịt mũi.

Thấy hành động của y, Lữ Không Quân nói: "Lúc nãy khi làm thí nghiệm tôi có gặp chút rắc rối nên pheromone của tôi sẽ không ổn định trong thời gian ngắn. Hẳn là cậu có mang theo miếng dán ức chế, như vậy ổn không?"

Tên tống tiền sờ lên sau gáy, cười nhẹ một cách thoải mái: "Có vấn đề gì đâu? Pheromone của cậu nhạt nhẽo như của Beta vậy."

"…"

"Ha. Vậy thì tốt." Sau đó, Lữ Không Quân chỉ vào chai nước bên cạnh ghế: "Nước cho cậu."

Tên tống tiền mở nắp chai, uống vài ngụm.

Lữ Không Quân: "Uống nhiều vào."

Tên tống tiền nhếch môi, nhìn Lữ Không Quân với ánh mắt như đang chế giễu: "Sao, cậu bỏ thuốc vào nước à?"

Nói vậy nhưng tên tống tiền vẫn uống thêm một ngụm nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!