Trời ngả hoàng hôn, tại một con phố cũ thuộc khu S của Mạn Kinh, nhân viên tan tầm qua lại tấp nập, những người bán hàng rong lấn chiếm lòng đường bắt đầu bày hàng. Là khoảng thời gian nhộn nhịp nhất trong ngày.
Ngu Tiểu Văn và Từ Kiệt ngồi trong xe theo dõi mục tiêu. Từ Kiệt vừa mới tốt nghiệp trường cảnh sát nên Ngu Tiểu Văn chịu trách nhiệm dẫn dắt nhân viên mới là cậu. Từ Kiệt gọi y là anh, cũng gọi y là sư phụ.
Từ Kiệt nhìn chăm chăm vào lối vào của một tòa nhà cũ kỹ, Ngu Tiểu Văn nhắc nhở: "Nhìn kỹ vào."
Sau đó, y nhìn xuống điện thoại, dùng ngón cái gõ chữ, báo cáo một số hóa đơn bảo hiểm y tế qua ứng dụng của công ty bảo hiểm.
Từ Kiệt liếc nhìn điện thoại của y: "Bảo hiểm? Có chuyện gì thế sư phụ?"
"Bảo Hiểm Thời Gian luôn đồng hành cùng bạn." Ngu Tiểu Văn trả lời qua loa, "Chú ý mục tiêu của cậu đi, đừng nhìn lung tung."
Từ Kiệt lại quay về nhìn lối vào tòa nhà.
"Anh Tiểu Văn, anh có chắc rằng hắn sẽ đến không, đã mấy ngày rồi mà chẳng thấy bóng dáng, có khi hắn đã rời khỏi thành phố từ lâu rồi. Nếu chúng ta làm trễ thời gian phát lệnh truy nã thì sao ạ."
Giọng điệu Ngu Tiểu Văn thản nhiên: "Thì còn sao nữa, chậm thì chậm thôi. Có treo anh lên đánh thì anh cũng chẳng có cỗ máy thời gian để cậu hối hận đâu."
Hai người lại ngồi im lặng một lúc. Từ Kiệt tiếp tục dán mắt vào cửa ra vào, còn Ngu Tiểu Văn thì cúi đầu chơi game xếp hình trên điện thoại. Không lâu sau, ánh sáng vàng cuối cùng trên bầu trời dần tắt, báo hiệu màn đêm sắp buông xuống.
"Anh, em không chịu nổi nữa, phải đi vệ sinh." Từ Kiệt nói.
"Đi đi."
"Ôi, em sẽ quay lại ngay." Từ Kiệt duỗi người, xuống xe, đóng cửa xe lại, rồi chạy một mạch về phía con ngõ nhỏ có treo biển WC ở hướng ngược lại.
Ngu Tiểu Văn cất điện thoại đi, nhìn đường nét tòa nhà cũ kỹ dần trở nên mờ nhạt trong ánh sáng yếu ớt.
Y lấy ra hộp thuốc lá, bên trong chỉ còn hai điếu. Thế là y lại nhét hộp thuốc xẹp lép vào túi, rồi lục lọi trong đống tàn thuốc chất đống bên cạnh, tìm một điếu còn đoạn đầu lọc dài nhất, ngậm vào miệng, châm lửa.
Ngu Tiểu Văn mở hé cửa sổ, làn khói xanh nhạt từ từ bay ra ngoài qua khe cửa.
Y nhìn chằm chằm vào tòa nhà, ngẩn ngơ.
Rồi hừ một tiếng.
"Bố mày sắp chết đến nơi rồi mà còn phải bắt mày, mày còn không mau đến à?"
Dường như thật sự nghe thấy tiếng gọi của y, một bóng dáng cao lớn cường tráng xuất hiện ở đầu con hẻm cách đó không xa. Người đó đội một chiếc mũ, nhưng dựa vào kinh nghiệm, chỉ cần nhìn dáng người cũng nhận ra. Cổ họng y khẽ nghẹn lại, lập tức ngồi thẳng lên, đóng cửa sổ xe, găm ngón tay vào phần ghế ngồi.
Người đó quanh quẩn một lúc bên mấy quầy hàng nhỏ rồi mới bước vào tòa nhà lớn.
Ngu Tiểu Văn ngay lập tức gọi điện cho Từ Kiệt nhưng tiếng chuông điện thoại lại vang lên ngay trên ghế phụ.
"…"
Y ngẫm nghĩ vài giây, để lại một tin nhắn thoại cho Từ Kiệt, sau đó tháo dây an toàn, mở cửa xe bước xuống, nhanh chân đi về phía cửa tòa nhà.
Tầng một của tòa nhà là những cửa hàng nhỏ đơn giản, còn các tầng trên được dân địa phương cải tạo thành nhà nghỉ giá rẻ, hoặc các phòng chơi cờ bạc, nơi đây lẫn lộn đủ loại người. Bước vào sảnh chính, y thấy ngay bóng dáng cường tráng kia đang đi về hướng cầu thang. Ngu Tiểu Văn chờ một lúc rồi theo sau.
Nếu không có gì bất ngờ, người đó sẽ dừng chân ở tầng ba, nơi có một số phòng nghỉ theo giờ. Y bước lên nửa tầng cầu thang, nhìn qua khe cầu thang để quan sát bước chân, quả nhiên người kia biến mất ở tầng ba.
Y theo sau. Đến tầng ba. Rẽ trái. Ánh đèn lờ mờ ám muội. Phía trước quầy lễ tân là một người phụ nữ trang điểm đậm.
"Có hẹn à?" Người phụ nữ chỉ hơi nhướng mắt lên.
"Ừm." Ngu Tiểu Văn trả lời bằng giọng mũi, lấy một chiếc khăn tắm và bộ đồ vệ sinh từ xe đẩy bên cạnh rồi đi vào hành lang. Khi rẽ qua góc ngoặt, y quan sát kỹ từng cánh cửa. Sau đó đi đến căn phòng đầu tiên gõ cửa.
Gõ vài cái, bên trong vang lên giọng của một người đàn ông trẻ: "Ai đấy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!