Chương 8: (Vô Đề)

Người vui mừng nhất với hôn sự này không ai khác chính là Xuân Hiểu, nàng ta vừa nghe nói cô gia có lai lịch lớn, lập tức thay đổi sắc mặt, hai tay chống nạnh, nhe răng trợn mắt với đám gia đinh:

"Cho các ngươi bắt nạt tam cô nương này!"

Vẻ đắc ý kia, nếu là chó con, chắc chắn sẽ sủa lên thành tiếng.

Liễu Thai lại cảm thấy không vui chút nào.

Tình thân ruột thịt cũng không thể khiến Liễu Thừa Sơn nương tay, sau khi Hạ Uyên lộ diện chắc chắn sẽ càng bạc bẽo hơn nữa.

Các vị trưởng lão đồng loạt thay đổi lời nói, nói là đến thêm đồ cưới.

Liễu Thừa Sơn vỗ vai Hạ Uyên, liên tục gọi hiền tế, như thể những lời trách móc dành cho Liễu Thai trước đây chỉ xuất hiện trong mơ của nàng.

Ngọn lửa trong lòng Liễu Thai lại bùng lên, giống như năm đó lần đầu tiên nàng quỳ từ đường.

Các vị tổ tiên ở trên cao, lại không phù hộ nàng. Dù sao tên của nàng cũng sẽ không được ghi vào gia phả nhà họ Liễu.

Thật khiến người ta, không thoải mái!

Phu quân do nàng liều mạng tự mình lựa chọn, vậy mà lại là nhân vật mà Liễu Thừa Sơn không với tới được, vậy nên đứa con gái này của ông lại trở nên đáng giá rồi!

Chuyện vẫn là những chuyện đó, nhưng nàng không còn là đứa con gái vô liêm sỉ bất hiếu bất kính nữa rồi!

Liễu Thai càng nghĩ càng tức, nghiến răng nghiến lợi, vết m.á. u đóng vảy trên lưng còn không thức thời mà ngứa ngáy: nội ưu ngoại hoạn thế này, nước mắt nàng cứ thế rơi lã chã.

Dọa Hạ Uyên giật nảy mình.

Hắn nhìn cô nương trước mặt đang tủi thân, dỗ dành:

"Là trách ta đến muộn sao?"

Liễu Thai liếc hắn một cái:

"Sao chàng không đợi ngày mai làm luôn minh hôn, vừa hay có thể chôn ta vào mộ tổ nhà chàng."

Hạ Uyên bật cười:

"Vậy sau này nàng sẽ có một muội muội hoa đào rồi."

Cây?

Hạ Uyên ho nhẹ một tiếng, vì muốn dỗ Liễu Thai vui vẻ, không tiếc kể chuyện người vợ hoa đào kia cho nàng nghe.

Liễu Thai lại cảm thấy đây là một ý kiến hay, nàng an ủi:

"Nói không chừng có chút đạo lý đấy? Ở nông thôn có không ít đứa trẻ khó nuôi, mấy người đó sẽ lên núi nhận một người cha nuôi có mệnh cách phù hợp, có người còn nhận hòn đá nữa kìa."

"Chẳng phải đã có nàng rồi sao?"

Hửm?

Bọn họ đã là vị hôn phu thê của nhau.

Hạ Uyên cười khẽ, vuốt ve lông mày nàng, lại tháo một miếng ngọc bội đưa cho nàng: Tín vật đính ước.

Liễu Thai nhận lấy, màu xanh lục trong suốt ôn nhuận, là một khối ngọc bích vô giá, được chạm khắc một chữ Phúc rất bình thường.

"Tặng ta rồi, không được đòi lại đâu đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!