Viện của Liễu Thai được mở khóa, Liễu Thừa Sơn sai người canh chừng nàng, nhưng không nhốt nàng nữa.
Lúc nàng trở về, vừa nhìn liền thấy Dương di nương đang đợi ở cửa sân.
"Dương di nương, sao người lại đến đây?"
"Thai nhi, ta đã gửi thư cho nhị tỷ tỷ của con, nói không chừng nó có cách."
Liễu Thai cười với bà, kỳ thực, nàng không phải là không có cách chạy trốn, nhưng nàng đã mất đi dục vọng sống.
Nàng từ nhỏ mất mẹ, đã không còn nhớ rõ dung mạo của mẹ ruột nữa rồi.
Nàng không muốn thừa nhận nhưng nàng thật sự có tình cảm với Liễu Thừa Sơn.
Đối với con trẻ còn nhỏ, cha mẹ chính là cả bầu trời của chúng.
Huống hồ cha nàng là người rất lợi hại, tất cả mọi người trong hậu viện đều khao khát ánh mắt của ông có thể dừng lại trên người mình.
Kỳ thực Liễu Thừa Sơn từng ôm nàng, lúc di nương của nàng còn chưa qua đời, ông ta từng ôm nàng ngồi trên đầu gối, nói vài câu đùa giỡn với di nương.
Cảnh tượng ngày hôm đó đối với di nương mà nói, là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng. Đối với Liễu Thai mà nói cũng vậy.
Nhưng giờ đây, Liễu Thai chỉ cảm thấy mình ngu xuẩn như heo.
Rốt cuộc nàng đang nghĩ gì vậy? Chỉ là nhất thời cao hứng của Liễu Thừa Sơn, nàng lại nhớ mãi đến tận bây giờ.
Làm đứa con được cha thương xót, không phải là mong mỏi xa vời, mà là trò cười.
"Dương di nương, nếu đây chính là số phận của Liễu Thai, vậy thì cứ như vậy đi, không cần làm phiền nhị tỷ tỷ nữa."
Liễu Thai đã từng tranh giành với trời, nàng muốn làm người. Nếu không được, vậy làm quỷ cũng không tồi.
Dương di nương nhìn nàng với ánh mắt thương xót:
"Con ngoan, con ngoan, kiếp sau đầu thai vào nhà tốt nhé."
Liễu Thai lắc đầu:
"Không cần đâu, nếu có kiếp sau, làm cây cũng được. Mùa hè che bóng mát, mùa thu thu hoạch, mùa đông c.h.ế. t đi mùa xuân sinh ra, so với làm người còn tự tại hơn."
Ngày hôm sau, Xuân Hiểu dậy sớm chuẩn bị cơm nước cho nàng.
Dương di nương cũng đến, bà ấn Liễu Thai ngồi trước bàn trang điểm, chải đầu cho nàng:
"Ba ngày nữa là sinh nhật con, di nương tặng con một cây trâm ngọc bích, chúc Thai nhi năm nào cũng bình an."
Xuân Hiểu cũng cố gắng nở nụ cười:
"Tam cô nương, mì trường thọ đến rồi!"
Liễu Thai vui vẻ sờ cây trâm ngọc bích:
"Cảm ơn di nương, con rất thích."
Nàng bỏ qua chữ Dương, như thể đang gọi mẹ ruột của mình. Nàng ăn từng miếng mì trường thọ do Xuân Hiểu tự tay làm:
"Xuân Hiểu lớn rồi, tay nghề thật tốt."
Mặt trời lên cao, Dương di nương mở cửa ra, liền thấy Liễu Thừa Sơn dẫn người đứng ở cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!