Chương 5: (Vô Đề)

Liễu Thai cười lớn:

"Ta không hối hận. Chỉ cần chàng đến, dù có bị đánh gãy chân, ta cũng phải bò ra ngoài gả cho chàng."

Nam tử nắm túi thơm, cười hỏi:

"Nàng bao nhiêu tuổi rồi?"

Sắp mười tám rồi.

"Tuổi còn trẻ mà đã gan dạ như vậy."

Liễu Thai thầm nghĩ: Ta mười bốn tuổi đã dám cầm dải lụa trắng treo cổ tự tử rồi.

Con người có lẽ có bản tính trời sinh, dù có bị đè nén thế nào cũng không khuất phục được, sợi dây đó nằm trong tay ông trời.

Ông trời không chỉ lớn hơn cha ta, mà còn lớn hơn cả hoàng đế.

Nam tử lại nói:

"Không đúng, phải là tuổi còn trẻ nên mới gan dạ như vậy. Nàng tên gì?"

"Liễu Thai. Trong một câu thơ có viết: 'Hoa rêu tuy nhỏ bé, cũng học đòi hoa mẫu đơn nở rộ'."

Sau này Liễu Thai đã nghĩ thông suốt, mặc kệ vì sao Chu thị lại đặt cho nàng cái tên này, đã là tên của nàng rồi thì ý nghĩa tốt đẹp nàng sẽ tự mình tìm lấy.

"Còn chàng, chàng tên gì?"

Hạ Uyên.

Hạ Uyên, Liễu Thai ngẫm nghĩ, cái tên thật quen tai.

A, là tên khắc vợ nổi tiếng trong kinh thành kia!

Nàng hoảng hốt, đánh rơi một chiếc giày.

Hạ Uyên nhặt chiếc giày lên, cười tươi hỏi nàng:

"Bát tự của nàng có cứng không?"

Liễu Thai bỏ chạy, tuy nói là dù bị đánh gãy chân cũng sẽ gả, nhưng làm người què quặt và mất mạng, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau!

Nàng vừa trèo xuống, liền thấy Xuân Hiểu ủ rũ đứng dưới gốc cây. Xuân Hiểu vốn là người canh chừng giúp nàng, giờ phút này lại giống như chuột thấy mèo, cúi gằm mặt, tủi thân gọi nàng một tiếng Tam cô nương.

Liễu Thai nhìn về phía hành lang, vốn tưởng là Chu thị, không ngờ lại là Liễu Thừa Sơn.

Cha già tức giận đến mức n.g.ự. c phập phồng: Giày đâu?

Liễu Thai lấy váy che lại, không trả lời.

Một gia nhân chạy về bẩm báo:

"Lão gia, không tìm thấy."

Liễu Thai biết là người này đang nói đến chiếc giày của nàng, nàng thầm nghĩ, ngoài giày ra, còn có một cái túi thơm nữa.

Liễu Thừa Sơn giận dữ không thể kiềm chế:

"Người đâu, lấy gia pháp!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!