Ngày đại quân khải hoàn trở về, Liễu Thai vốn định đến cổng thành đón Hạ Uyên sớm một chút, kết quả ngủ một giấc dậy, đã bỏ lỡ giờ lành.
Lúc này chắc đại quân đã vào thành rồi.
Thấy Liễu Thai sốt ruột, Xuân Hiểu cũng không làm kiểu cách gì nữa, vội vàng búi tóc qua loa cho xong chuyện.
Liễu Thai cứ như vậy chạy ra khỏi nhà.
Nàng vừa chạy vừa nghĩ, Hạ Uyên đã trở về rồi, nhưng nhà họ Hạ đã bị nàng bán đi rồi, chàng có giận nàng không?
Nghĩ vậy, nàng chậm bước lại, Liễu Thai suy nghĩ một chút, chỉ cảm thấy mình nên trốn đi, không để chàng tìm thấy mới đúng.
Nhưng đã đến đầu ngõ rồi, trong ánh bình minh mờ ảo, có một người một ngựa đang đứng đợi.
Thấy nàng ngây người, chàng cười nói:
"Sao vậy? Sợ ta thật sự mang về một cô nương sao?"
Trong lòng Liễu Thai dâng lên niềm vui và nỗi xót xa khó kìm nén, nàng không do dự nữa mà chạy về phía chàng, nhào vào lòng chàng, nước mắt như mưa:
"Chàng đúng là đồ tồi."
Hạ Uyên cũng ôm chặt nàng vào lòng.
Xuân Hiểu và Tuệ Ninh đứng trước cổng phủ họ Hạ, lấy khăn tay lau nước mắt.
Hạ Uyên về đến nhà, trước tiên đi thỉnh an lão phu nhân.
Khác với những gì Liễu Thai tưởng tượng, tuy rằng Hạ Uyên đau lòng nhưng chàng không hề bi lụy.
"Mẹ đã được giải thoát rồi."
"Từ khi cha mất, người đã gắng gượng nhiều năm. Phu thê ở đời, tình cảm sâu đậm quá cũng không tốt, một người ra đi, người kia cũng chẳng sống được bao lâu."
"Nương tử à, chúng ta vốn là người hành quân đánh trận, đầu lúc nào cũng treo lơ lửng trên lưng quần, đã quen rồi. Mỗi người có một số mệnh, dù ta có ra sao, nàng cũng phải sống thật tốt."
Liễu Thai biết chàng là người phóng khoáng, nhưng nàng cũng có điều muốn nói.
"Nếu chúng ta may mắn, có thể cùng nhau đầu bạc răng long thì thật tốt, nếu chàng vì nước hy sinh, thiếp sẽ thay chàng ngao du sơn thủy. Nếu chàng phải lòng cô nương khác, vậy cũng chỉ là duyên phận chúng ta đã cạn, cứ đường ai nấy đi, mỗi người vui vẻ.
Hạ Uyên, ta không phải loại nữ nhân yếu đuối không có chàng thì không sống nổi. Ta cần chàng, bởi vì ta yêu chàng, chẳng liên quan gì đến chuyện cơm ăn áo mặc.
Ta không giao phó cả đời mình cho chàng, bởi vì ta đã giao phó hạnh phúc cả đời cho chính mình."
Lần đầu tiên Hạ Uyên nghe thấy những lời như vậy, trong lòng không khỏi kinh ngạc, nhưng người nói ra lại là Liễu Thai, vậy thì cũng hợp lý thôi.
Nương tử của hắn, ngay từ đầu đã là người không câu nệ tiểu tiết.
Hắn nắm lấy tay Liễu Thai, chậm rãi quay về.
Quãng đời còn lại, từ xuân sang thu, hắn muốn cùng nàng cứ thế này nắm tay nhau, cùng nhau đi đến bạc đầu.
Đêm xuống, hai người nằm trên giường, thủ thỉ tâm tình.
Liễu Thai tò mò hỏi chàng làm cách nào thoát khỏi hiểm cảnh.
Hạ Uyên nhìn về phương xa, ánh mắt như lạc vào cõi hư vô.
Doanh trại bị tập kích vào ban đêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!