Chương 20: (Vô Đề)

Được Tuệ Ninh ủng hộ, Liễu Thai liền bắt đầu xử lý sản nghiệp của nhà họ Hạ, nàng cũng không mức ngốc nghếch, ít nhiều cũng giữ lại cho nhà họ Hạ một tiệm trang sức.

Tính toán sơ qua, gia sản bán được gần mười vạn lượng bạc trắng.

Nhưng mà quân đội mười vạn người ở Tái Bắc, ngày thường mỗi người một ngày đã cần phải chi tiêu nửa quan tiền đồng, lúc đánh trận chi phí còn phải tăng gấp đôi.

Từ lão tướng quân chỉ huy ba vạn người, đối đầu với năm vạn kỵ binh của quân giặc, có thể giữ được thành quả thực là dụng binh như thần.

Nhưng lương thực trong thành sắp cạn kiệt, năm vạn viện binh của triều đình không dám dễ dàng nhổ trại đi tiếp viện.

Liễu Thai muốn bù đắp vào, chính là chỗ thiếu hụt của tám vạn người trong một tháng.

Tính theo cách tiết kiệm nhất, ít nhất cũng phải ba mươi vạn lượng bạc trắng.

Chỉ dựa vào nhà họ Hạ là không đủ, ngay từ đầu Liễu Thai đã rõ ràng điều này.

Vì vậy, chuyện nàng bán gia sản quyên góp quân phí, được làm rầm rộ, nàng muốn chuyện này đến tai Hoàng thượng.

Quả nhiên, trong cung truyền đến thánh chỉ, Hoàng hậu nương nương triệu nàng vào gặp.

Liễu Thai đeo bộ trang sức bằng ngọc Hòa Điền mà Hạ lão phu nhân tặng nàng, không chút do dự bước vào hoàng cung

- nơi đại diện cho quyền lực tối cao.

Xuân Hiểu và Tuệ Ninh đứng đợi ở cửa cung, có chút căng thẳng.

Liễu Thai mãi đến khi cửa cung sắp đóng mới ra ngoài, lúc đó Xuân Hiểu đã lo lắng đến sắp khóc, nàng ta tiến đến nắm lấy tay Liễu Thai:

"Cô nương, thế nào rồi ạ?"

"Xuân Hiểu, mấy ngày tới chúng ta sẽ phải bận rộn rồi."

Hả?

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Liễu Thai lấy ra một tấm kim bài, cười toe toét.

"Ta đã được Hoàng thượng cho phép đi quyên góp tiền đây."

Đáng tiếc, thứ gặp nhiều nhất, lại là những cánh cửa đóng im ỉm.

Quyên góp tiền không phải là cướp tiền, cho dù có kim bài trong tay, cũng không có nghĩa là có thể ép buộc người khác.

Liễu Thai lại một lần nữa bị cản ở ngoài cửa, mười vạn lượng bạc của nhà họ Hạ tuy đã đủ cho năm vạn viện binh nhổ trại, nhưng cũng chỉ đủ dùng trong mười ngày.

Trong vòng mười ngày, nàng nhất định phải quyên góp được số bạc còn lại, nếu không triều đình chỉ có thể giảm bớt viện trợ cho nạn lụt ở Giang Nam, dồn bạc sang Tái Bắc.

Sau nạn lụt thường kèm theo dịch bệnh...

Trong lòng Liễu Thai nặng trĩu một tảng đá.

Tuy nàng biết, dù có cố gắng thế nào, cũng sẽ có một bộ phận người bị hy sinh, bỏ cái nhỏ lấy cái lớn là hành động bất đắc dĩ... nhưng, cứu được một người là một người!

Liễu Thai lấy lại tinh thần, tiếp tục đến nhà tiếp theo.

Nàng không ngờ rằng, người đầu tiên mở cửa cho nàng lại là Trần Thị lang. Người tiếp đón nàng, là Trần tứ cô nương.

Trần tứ cô nương vẫn chẳng có vẻ gì là niềm nở, đưa cho nàng một chiếc hộp gỗ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!