Lần này đến lượt Tần Chỉ Yên ngẩn người, nàng ta đỏ mặt, mở miệng rồi lại ngậm lại, lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng mới thốt ra hai chữ: Lưu manh!
Nữ lưu manh Liễu Thai cuối cùng cũng được yên tĩnh, Tần Chỉ Yên không những không đến làm phiền nàng nữa, mà còn tránh nàng, vừa thấy từ xa liền đi đường vòng.
Xuân Hiểu cười đau cả bụng:
"Tam cô nương, người hay thật!"
Liễu Thai đưa cho nàng ta một tấm thiếp mời:
"Bớt quan tâm đến mấy chuyện nhảm nhí đó đi. Tháng sau Thành Bình Quận chúa mở tiệc, ngươi đi khố phòng xem thử, lập một danh sách lễ vật đưa ta xem."
Xuân Hiểu lanh lợi, vừa nghe liền biết Liễu Thai muốn bồi dưỡng mình, vui vẻ nhận việc rồi đi làm.
Thành Bình Quận chúa gửi thiếp mời cho Liễu Thai, ngoài việc nể mặt Hạ lão phu nhân, còn có chút ý tứ xem náo nhiệt.
Nhờ phúc của Chu thị, danh tiếng của Liễu Thai ở kinh thành rất xấu.
Vì chuyện thành thân với Hạ Uyên, lại có không ít người đồn nàng tham mộ hư vinh, vì phú quý mà không sợ chết.
Quý nữ kinh thành vừa khinh thường nàng, vừa có chút tò mò, ngày thường tụ tập không ít lần nói xấu sau lưng nàng.
Loại trường hợp này, Liễu Thai vốn không muốn đi.
Ai lại muốn lao vào đám người ghét mình chứ?
Vậy mà Hạ lão phu nhân cứ nhất quyết bắt nàng phải đi.
"Thai nhi, người trên đời này, không phải ai cũng sẽ thích con. Nếu không biết cách giao thiệp với những người ghét con, ngày sau con nhất định sẽ chịu thiệt thòi lớn."
"Mẹ muốn con đi lấy lòng họ sao?"
"Dù con có lấy lòng thế nào, cũng sẽ có người không chấp nhận."
"Vậy... mẹ muốn con đi lập uy?"
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
"Uy phong của con còn hơn cả Thành Bình Quận chúa sao?"
Liễu Thai nghĩ tới nghĩ lui, không có chút manh mối nào.
"Con à, con phải khiến họ kính trọng con."
Nói dễ hơn làm!
Quý nữ kinh thành người người đều kiêu ngạo, so xuất thân so dung mạo, so dung mạo so tài hoa, muốn họ thật lòng kính trọng một nữ tử chẳng có gì như nàng ư? Thôi chi bằng nằm mơ còn nhanh hơn.
Cách ăn mặc của Liễu Thai vẫn thanh nhã như thường ngày, lúc sắp ra cửa bị Hạ lão phu nhân gọi lại:
"Sắc màu tuy nhã nhặn nhưng không tao nhã, trang phục tuy sạch sẽ nhưng không sang trọng."
Liễu Thai có chút chán nản:
"Những thứ bề ngoài này, cũng chẳng có tác dụng gì."
Hạ lão phu nhân tự tay đeo cho nàng một bộ trang sức bằng ngọc mỡ dê:
"Trước kính trọng xiêm y rồi mới kính trọng người, con người ta, phần lớn chỉ nhìn vào bề ngoài."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!