Mọi người vừa uống rượu vừa trò chuyện rôm rả, Liễu Thai ôm lấy gương mặt nóng bừng của mình, lòng rối như tơ vò.
Đây là những trải nghiệm mà nàng chưa từng có.
Thì ra, cho dù sống chung dưới một mái nhà, cho dù là vợ chồng, nhưng cuộc sống của mỗi người vẫn hoàn toàn khác biệt.
Thế giới của Hạ Uyên rộng lớn bao la, còn thế giới của nàng chỉ là cái sân sau nhỏ bé, bốn phía đều là tường cao.
Thật không công bằng!
Liễu Thai ghen tị đến đỏ hoe cả mắt nhưng Hạ Uyên nào hay biết. Hắn chỉ mải mê đặt tay nàng lên n.g.ự. c mình, rồi ngước nhìn ánh trăng mà thốt ra những lời ngọt ngào.
Trăng kia có thể đổi thay, nhưng nhịp đập con tim Hạ Uyên lại mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi khiến trái tim Liễu Thai cũng dần mềm yếu.
Chỉ tiếc là, nàng vừa mới hạ quyết tâm an phận thủ thường, sống yên ổn trong cái sân nhỏ kia, thì chiến báo từ biên ải đã truyền đến.
Hạ Uyên sửa soạn hành trang sẵn sàng lên đường, Liễu Thai ra tiễn hắn, trong lòng có chút hối hận vì vẫn chưa may xong miếng đệm đầu gối cho hắn.
Fanpage chính thức:
Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Chàng... Liễu Thai cắn môi, có chút ngượng ngùng:
"Đừng có bắt chước người ta, mang thêm cô nương nào về đấy nhé."
Hạ Uyên khẽ gõ lên đầu nàng:
"Bớt đọc mấy cuốn thoại bản đó đi."
Hạ Uyên quay đầu ngựa rời đi, Liễu Thai vội vã chạy lên lầu thành, tim nàng đập thình thịch, gió lạnh luồn qua cổ họng khiến nàng thấy hơi đau rát.
Trên lầu thành có rất nhiều người đến tiễn đưa, Liễu Thai nhón chân lên, cố gắng ló đầu ra khỏi đám đông.
Vừa đúng lúc Hạ Uyên quay đầu lại, nàng vội vẫy tay về phía hắn.
Cũng không biết Hạ Uyên có nhìn thấy nàng hay không.
Hoạ vô đơn chí, sau khi Hạ Uyên khởi hành, lão phu nhân bỗng nhiên đổ bệnh.
Bà mệt mỏi nằm trên giường, trán quấn khăn.
Liễu Thai đại khái cũng hiểu được vì sao bà lại bệnh.
Người ta đồn đại rất nhiều lời nguyền rủa về nhà họ Hạ.
Nào là Hạ Uyên khắc vợ.
Nào là nam nhân nhà họ Hạ, một khi đã rời khỏi kinh thành thì sẽ chẳng thể nào trở về.
Cả đời này, lão phu nhân đã phải tiễn biệt rất nhiều người.
Bàn thờ trong từ đường nhà họ Hạ ngày càng nhiều bài vị, mà tuổi của những người được thờ trên đó lại ngày càng trẻ.
Các gia tộc giàu có khác đến cuối cùng, chi chính phòng bị chi thứ, chi thứ lại dòm ngó của cải của chi chính, tài sản chia mãi không đủ.
Nhà họ Hạ thì khác, chẳng phân biệt được chi chính hay chi thứ, chỉ còn lại một nhánh leo đơn độc, với vài nữ nhân góa bụa trông nom.
Liễu Thai tuy buồn lòng nhưng không hề sợ hãi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!