Liễu Thai đã hoàn toàn hiểu rõ.
Nàng xoa xoa cái eo đau nhức, tỉnh dậy trong tiếng chim hót. Quay đầu nhìn lại, trên khuôn mặt tuấn tú kia là nụ cười thỏa mãn, đôi mắt chan chứa tình ý đang chăm chú nhìn nàng .
Hắn hỏi: Ngủ ngon không?
Liễu Thai đỏ bừng mặt, ấp úng nói: Cũng, cũng tạm.
Xuân Hiểu bưng chậu nước đi vào, cười gian xảo, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, không nói gì, nhưng lại như đã nói hết tất cả.
Hạ Uyên dẫn Liễu Thai đi dâng trà cho Hạ lão phu nhân.
Cô dâu mới luôn phải trải qua chuyện này, Liễu Thai biết rõ trong lòng, nhưng vẫn có chút lo lắng. Xuất thân của nàng không cao, dung mạo cũng bình thường, nàng sợ Hạ lão phu nhân không hài lòng.
Lo lắng một lúc, nàng lại cảm thấy mình lại mắc sai lầm khi đặt bản thân lên bàn cân, chẳng lẽ nữ nhân sinh ra là để cho người ta đánh giá này nọ sao?
Nếu không có nàng, Hạ Uyên vẫn còn độc thân đấy.
Nghĩ vậy, nàng lại không sợ nữa, lưng thẳng lên, khí phách hiên ngang. Chỉ một đoạn đường ngắn, nàng đã thay đổi sắc mặt ba bốn lần, khiến Hạ Uyên ngẩn người ra.
Lại đây.
Hạ Uyên đưa tay ra, muốn nắm tay nàng.
Liễu Thai do dự một chút, rồi vẫn đưa tay mình ra. Không giống với khuôn mặt tuấn tú kia, trên tay Hạ Uyên có một lớp chai dày.
Nàng nghĩ, cầm quân đánh trận quả thực là một công việc vất vả, những vị công tử ăn sung mặc sướng kia chắc chắn sẽ không có bàn tay thô ráp như vậy.
Nhưng nhà họ Hạ dù sao cũng là hầu tước thế tập, sao lại có thể sinh ra đứa con trai chịu khó chịu khổ như vậy chứ?
Fanpage chính thức:
Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Hạ lão phu nhân chắc chắn là một người rất tốt, mới có thể nuôi dạy ra người tốt như Hạ Uyên.
Tuy Liễu Thai không nói ra miệng, nhưng cho đến hiện tại, trong lòng nàng rất hài lòng về Hạ Uyên. Không chỉ vì hắn đã thực hiện lời hứa đến cưới nàng, còn vì hắn dịu dàng chu đáo, không hề kiêu ngạo.
Nàng nhận thức về nam nhân phần lớn là từ Liễu Thừa Sơn. Lão già kia đa tình, bạc tình, tính tình xấu, động một tí là đập phá đồ đạc mắng chửi người khác. Còn không thể vạch trần, vừa vạch trần là nổi giận xấu hổ, làm cho gia đình náo loạn.
Liễu Thai khăng khăng cho rằng, chỉ cần nam nhân không giống Liễu Thừa Sơn, chính là nam nhân tốt.
Đến rồi.
Trên chiếc ghế bằng gỗ lê có một phu nhân xinh đẹp đang ngồi. Bà ăn mặc giản dị, trang điểm nhẹ nhàng, không hề giống phu nhân nhà giàu sang quyền quý.
Hạ lão phu nhân thật sự không quá câu nệ hình thức, bà hồi trẻ từng cùng phu quân ra chiến trường, trải qua một chặng đường dài, chứng kiến nhiều cảnh dân chúng ly tán, binh sĩ bỏ mạng nơi sa trường, khi trở về kinh thành phồn hoa đô hội, bà không còn tâm trạng nào để sống xa hoa lãng phí nữa.
Chỉ có chuyện hôn sự của con trai là bà nguyện ý tiêu xài.
Dù sao chuyện này cũng khiến người ta lo lắng.
Liễu Thai cùng Hạ Uyên quỳ xuống, cung kính dâng chén trà, mỉm cười ngọt ngào gọi bà là mẹ.
Hạ lão phu nhân vui vẻ nhận lấy, nhấp một ngụm, sau đó đưa cho bọn họ một cặp bao lì xì đỏ.
"Các con ngoan, sau này hãy sống thật tốt."
Bên cạnh Hạ lão phu nhân có một phụ nhân trẻ tuổi đang ngồi, nàng ta lấy khăn tay lau khóe mắt:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!